Cố Tổng Đừng Cố Nữa, Vợ Anh Đi Mất Rồi! - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-19 08:19:37
Lượt xem: 1,258
Lúc này đây, tôi cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.
Màn đêm dần buông xuống, bữa tối của chúng tôi cũng gần kết thúc.
Anh đề nghị đưa tôi về nhà, nhưng tôi từ chối khéo léo, không muốn anh phải đi đường vòng vì tôi.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, em bắt xe về cũng được.”
Trần Vũ nhíu mày, anh không yên tâm trước đề nghị của tôi: “Buổi tối bắt xe một mình không an toàn đâu, để tôi đưa em về.”
Tôi cười lắc đầu, cố gắng trấn an anh: “Thật sự không cần đâu, em sẽ cẩn thận.”
Cuối cùng, trước sự kiên quyết của Trần Vũ, tôi đồng ý để anh đưa tôi về công ty: “Vậy được rồi, em còn vài việc phải xử lý, xong sẽ nghỉ lại phòng nghỉ trong công ty.”
Trần Vũ không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Khi đến công ty, tôi lịch sự mời anh: “Anh có muốn lên uống chén trà không?”
Trần Vũ nhìn tôi, trong mắt anh thoáng hiện sự ngạc nhiên nhưng anh nhanh chóng mỉm cười đáp: “Tất nhiên rồi, tôi rất sẵn lòng.”
Tôi không ngờ anh lại nhận lời nhanh như vậy, nhưng vì đã mời nên tôi đành dẫn anh lên văn phòng.
Khi chúng tôi đi ngang qua phòng làm việc của Cố Thần, cánh cửa hé mở, ánh đèn bên trong hắt ra.
Tôi không muốn nhìn thêm chút nào, nhưng tiếng cười của Đường Thần, cùng giọng điệu lả lơi của cô ta, như lưỡi d.a.o đ.â.m xuyên qua lớp phòng vệ trong lòng tôi.
“A Trần, anh có mệt không? Để em xoa đầu cho anh nhé.”
“Em thật chu đáo, nhìn em thế này khiến anh nhớ lại mấy năm trước, khi anh khởi nghiệp, thật tươi trẻ, thật dịu dàng.”
“Anh lại nhớ đến Phong Dao chị ấy sao? Ghét quá, em ở ngay bên cạnh mà anh còn nghĩ đến người phụ nữ khác.”
“Cô ấy sắp 30 rồi, sao sánh được với em. Em trẻ hơn, xinh đẹp hơn, mềm mại hơn cô ấy nhiều.”
Mỗi câu nói của Cố Thần như đang cười nhạo tôi, cười nhạo những gì tôi đã hy sinh và nỗ lực suốt những năm qua.
Tôi cảm thấy mình như bị rút cạn, cơ thể tê liệt, không thể nhúc nhích.
Tôi tự hỏi, mình thật sự đã già đi rồi sao?
Tôi thật sự vô dụng như những gì anh t nói sao?
Tôi không thể tin, cũng không thể chấp nhận điều đó.
Tiếng của Đường Thần lại vang lên: “Em còn nhiều chiêu hay hơn nữa, anh có muốn thử không?”
Lúc này, trong phòng bắt đầu phát ra những âm thanh mờ ám.
Tôi đứng bên ngoài, cảm giác cơ thể mình như bị tê liệt.
Tôi đứng đó, tai nghe thấy tiếng thở dốc của Cố Thần và tiếng rên rỉ của Đường Thần.
Tôi muốn chạy trốn, muốn quên hết tất cả, nhưng chân tôi như bị đóng đinh xuống sàn.
Chương 6: Say Rượu
Trần Vũ đứng bên cạnh rõ ràng cũng đã nghe thấy tất cả, anh nhìn tôi đầy bàng hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-tong-dung-co-nua-vo-anh-di-mat-roi/chuong-7.html.]
Anh không ngờ lại một lần nữa bắt gặp cảnh Cố Thần ngoại tình.
Trần Vũ đưa tay ôm lấy vai tôi, cố gắng an ủi.
Tôi bừng tỉnh, nhớ lại lời dặn của luật sư, liền rút điện thoại ra, bắt đầu ghi âm.
Quay về văn phòng của mình, tôi đóng cửa lại, cố tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Nhưng cuộc đối thoại giữa Cố Thần và Đường Thần, những âm thanh ám muội ấy vẫn vang vọng trong đầu tôi, không cách nào xua tan.
Cảm giác ghê tởm và phẫn nộ dâng trào, khiến tôi không ngừng run rẩy, như thể tất cả sức lực đã bị rút cạn.
Trần Vũ đi theo tôi vào văn phòng.
Thấy tôi trong bộ dạng này, anh không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng bước tới, ôm chặt lấy tôi.
Vòng tay anh ấm áp và vững chãi, như một bến đỗ an toàn, mang lại cho tôi chút an ủi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tựa vào n.g.ự.c anh, những uất ức và đau khổ bỗng nhiên vỡ òa.
Tôi không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa, bật khóc nức nở.
Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ vô dụng, cần được dựa dẫm, cần được an ủi.
Trần Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy tôi, để tôi mặc sức xả hết nỗi lòng.
Cho đến khi cảm xúc dần lắng xuống.
Tôi chợt nhận ra áo sơ mi của anh đã dính đầy nước mắt và phấn trang điểm của tôi, trong lòng trào dâng sự áy náy.
“Xin lỗi anh, Trần Vũ, em làm bẩn áo anh rồi.” Tôi nói khẽ, cảm thấy ngượng ngùng và có chút tội lỗi. “Em sẽ gọi thư ký của em mang bộ đồ mới tới, em sẽ giặt sạch giúp anh.”
Trần Vũ mỉm cười lắc đầu, giọng anh dịu dàng và an ủi: “Không sao đâu, áo bẩn có thể giặt, quan trọng là em bây giờ ổn không?”
Đối diện với anh, tôi cảm thấy nhẹ nhõm: “Ừm, em thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Lại để anh thấy em yếu đuối thế này.”
Ánh mắt Trần Vũ đầy cảm thông: “Hắn ta quá đáng lắm, em định sắp xếp thế nào sau chuyện này?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Mọi việc cũng đã xong gần hết rồi.”
Tôi không muốn chia sẻ quá nhiều với người khác, chỉ tin tưởng vào bản thân mình.
Tôi cần không gian để Thư Minh xử lý mọi chuyện.
Trần Vũ cảm nhận được tâm trạng của tôi, anh rất tế nhị không hỏi thêm gì nữa.
Anh gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu và ủng hộ: “Nếu em cần bất cứ sự giúp đỡ nào, cứ nói với anh.”
Tôi cảm kích nhìn anh, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho thư ký Thư Minh.
Chẳng bao lâu sau, cô ấy mang đến một bộ vest sạch sẽ tới văn phòng tôi.
Ánh mắt cô ấy đầy sự quan tâm, lướt nhìn Trần Vũ một cái nhưng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ đưa bộ đồ cho tôi.
Tôi nhận lấy và nói lời cảm ơn: “Cảm ơn em, Thư Minh.”