Cố Tổng Đừng Cố Nữa, Vợ Anh Đi Mất Rồi! - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-19 08:19:56
Lượt xem: 1,014
Cô ấy mỉm cười đáp lại: “Không có gì đâu, Phong tổng. Nếu cần gì thêm, cứ gọi em.”
Trần Vũ thay đồ xong, anh trông lại chỉnh tề và chuyên nghiệp như thường ngày.
Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng, khẽ hỏi: “Em có cần anh đưa về nhà không?”
Tôi mở cửa văn phòng, nhìn ra hành lang vắng lặng, đèn phòng của Cố Thần và Đường Thần đã tắt, có lẽ họ đã rời đi, có thể là đi khách sạn.
Tôi hít sâu một hơi, đè nén nỗi cay đắng và mất mát trong lòng, quay lại nhìn Trần Vũ: “Tối nay, em không muốn về nhà. Anh có muốn cùng em đi uống một ly không?”
Trần Vũ không chút do dự gật đầu: “Tất nhiên, anh sẽ đi cùng em.”
Chúng tôi bước vào một quán bar nhỏ, ánh đèn dịu nhẹ cùng tiếng nhạc êm ái tạo nên bầu không khí yên bình.
Chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bên ngoài là màn đêm hòa quyện cùng ánh sáng trong quán, mang lại cảm giác thư thái mà riêng tư.
Người pha chế khéo léo pha chế đồ uống của chúng tôi, chẳng bao lâu, hai ly cocktail đầy màu sắc được bày ra trước mặt.
Tôi cầm ly Long Island Iced Tea lên, nhẹ nhàng lắc những viên đá trong ly, cảm nhận sự mát lạnh và hương thơm của rượu.
Khi những viên đá va chạm nhẹ nhàng trong ly, tôi bắt đầu kể về câu chuyện giữa tôi và Cố Thần.
Tôi hồi tưởng lại lần đầu chúng tôi gặp nhau, khi ấy cả hai còn trẻ, tràn đầy ước mơ, cùng nhau nỗ lực để đỗ vào ngôi trường đại học mong muốn.
Chúng tôi cùng nhau trải qua những khó khăn khi khởi nghiệp, đối diện vô số thử thách và gian nan.
Những ngày tháng đó tuy vất vả nhưng nhờ có nhau, mọi thứ trở nên xứng đáng.
Nhưng đến năm nay, Cố Thần bắt đầu bận rộn, thường xuyên không về nhà, mối quan hệ của chúng tôi dần xuất hiện những vết nứt.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Dưới tác động của cồn, tôi mất kiểm soát cảm xúc, nhìn nhầm mặt của Trần Vũ thành Cố Thần.
Tôi nghẹn ngào, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, bắt đầu chất vấn anh ta: “Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh đã từng nói sẽ không bao giờ làm em đau lòng, tại sao anh lại phản bội em, đồ lừa dối.”
Trần Vũ lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt anh ấy đầy sự đau lòng và thương xót.
Anh không ngắt lời tôi, chỉ âm thầm đưa khăn giấy để tôi lau nước mắt.
Khi cảm xúc được giải tỏa, nước mắt tôi dần cạn khô, sự mệt mỏi dâng tràn như cơn sóng.
Tôi cảm thấy mình đã kiệt sức, không còn sức để gắng gượng thêm nữa.
Tôi gục đầu xuống bàn, nhắm mắt lại, để mặc cồn và cảm xúc cuốn tôi vào giấc ngủ chập chờn.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận có ai đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mình, động tác đầy sự ân cần và cẩn trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-tong-dung-co-nua-vo-anh-di-mat-roi/chuong-8.html.]
Tôi hé mắt, trong tầm nhìn mờ nhòe, thấy gương mặt lo lắng của Trần Vũ.
Anh nhẹ nhàng nói: “Em mệt rồi, để anh đưa em về nhà.”
Tôi cảm nhận mình được anh ấy bế lên nhẹ nhàng, đôi tay anh rắn chắc và ấm áp, mang lại cho tôi một cảm giác an toàn chưa từng có.
Tôi tựa vào lồng n.g.ự.c anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn, cảm giác như được bảo vệ, tránh xa mọi muộn phiền và đau khổ.
Chương 7: Bài Xích
Khi tôi mở mắt, ánh nắng len qua khe rèm, chiếu rọi vào căn phòng quen thuộc.
Tôi nằm trên giường của mình, đầu vẫn còn hơi nặng nề nhưng cảm giác chóng mặt từ đêm qua đã biến mất.
Nhìn quanh phòng, tôi bất ngờ khi thấy quần áo của mình đã được thay bằng bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Đúng lúc đó, dì Ngô bưng một bát canh giải rượu bước vào, ân cần hỏi: “Phu nhân, tối qua bác sĩ Trần Vũ cô về đấy. Cô còn đau đầu không?”
Tôi ngồi dậy, đón lấy bát canh từ tay dì Ngô: “Cảm ơn dì Ngô, tôi thấy đỡ nhiều rồi. Bác sĩ Trần thật chu đáo, lại còn phiền anh ấy đưa tôi về.”
Dì Ngô mỉm cười hiền hậu: “Đúng vậy, bác sĩ Trần là người tốt. Cô uống canh cho ấm bụng, tôi đi chuẩn bị chút đồ ăn cho cô nhé.”
Tôi cầm điện thoại lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên màn hình, gửi cho Trần Vũ một tin nhắn WeChat: “Cảm ơn anh vì tối qua. Quần áo tôi sẽ giặt rồi trả lại anh.”
Gửi xong, tôi đặt điện thoại sang một bên, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Trần Vũ không trả lời ngay, có lẽ anh đang bận công việc.
Tôi để điện thoại xuống, đứng dậy rửa mặt và ăn sáng.
Tôi thay một bộ đồ công sở chỉnh tề, chuẩn bị đến công ty.
Hôm qua tôi đã nhờ Thư Minh gọi điện cho vài cổ đông quan trọng, hẹn họ họp vào buổi chiều trong phòng hội nghị.
Tôi cần thảo luận với họ về việc rút vốn của mình.
Nhìn đồng hồ, nhận ra buổi họp sắp bắt đầu, tôi chỉnh lại tài liệu và ghi chú, chuẩn bị đến phòng họp.
Khi tôi bước vào, các cổ đông đã ngồi sẵn, vẫn giữ vẻ nghiêm nghị như mọi khi.
Tôi gật đầu chào họ rồi bắt đầu trình bày kế hoạch và ý định của mình. “Thưa các vị, hôm qua tôi gấp gáp gọi mọi người đến đây vì tôi định rút vốn và không tiếp tục giữ vị trí Phó Tổng nữa.”
Các cổ đông nhìn nhau, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tại sao? Tập đoàn có vấn đề gì à?”
Tôi bình thản trả lời: “Tập đoàn không có vấn đề gì, đây là quyết định cá nhân của tôi. Tôi sắp ly hôn với Cố Thần, các vị là những người tôi đích thân đến mời vào hội đồng quản trị. Các vị cũng là những người chứng kiến sự phát triển của Tập đoàn Thần Phong. Sau khi suy nghĩ nhiều lần, tôi thấy cần thông báo trước với mọi người.”