Cố Tổng Đừng Cố Nữa, Vợ Anh Đi Mất Rồi! - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-19 08:20:16
Lượt xem: 1,781
Các cổ đông sửng sốt: “Tiểu Phong, quyết định này không phải chuyện nhỏ. Sao đột ngột muốn ly hôn vậy?”
Tôi thành thật giải thích: “Vì cuộc hôn nhân giữa tôi và Cố Thần đã không còn ý nghĩa. Anh ta đã ngoại tình. Tôi biết quyết định này có thể có vẻ vội vàng, nhưng sức khỏe của tôi không cho phép tôi tiếp tục làm việc với cường độ cao như vậy để quản lý công ty nữa.”
Một cổ đông với giọng điệu chân thành nói: “Những năm qua, chúng tôi đã chứng kiến công ty phát triển, Tiểu Phong, đây là tâm huyết của cô mà. Cô chắc chắn đây là quyết định đã được cân nhắc kỹ lưỡng chứ? Đừng để cảm xúc nhất thời khiến cô đưa ra quyết định sai lầm.”
Tôi kiên định đáp: “Vâng, tôi đã suy nghĩ kỹ. Về việc các vị muốn ở lại hay rời đi, các vị không cần cân nhắc đến suy nghĩ của tôi. Tôi chỉ muốn cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tôi.”
Phòng họp im lặng một lúc, cuối cùng, một vị cổ đông phá vỡ sự im lặng: “Tiểu Phong, hãy chăm sóc sức khỏe của mình nhé.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn các vị đã thông cảm. Đồng thời, tôi cũng hy vọng nội dung cuộc họp hôm nay sẽ được giữ kín, tôi chưa muốn thông báo cho ai quá sớm.”
Xử lý xong công việc và buổi họp với các cổ đông, tôi cảm thấy mệt mỏi và áp lực.
Cảm giác khó chịu trong cơ thể ngày càng gia tăng, chóng mặt, đau nhói ở dạ dày cũng trở lại.
Tôi lấy lọ thuốc từ túi, đổ ra một viên, nuốt xuống rồi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa nhịp thở.
Tôi thở dài, cảm giác như mình đã xa rời con người tràn đầy năng lượng và không biết mệt mỏi của trước kia.
Bây giờ, đối diện với cơ thể đau yếu và những vết thương trong tâm hồn, tôi thấy mình yếu đuối hơn bao giờ hết.
Tôi lại gọi cho luật sư, bàn bạc về việc chia tài sản sau ly hôn.
Những ngày tiếp theo, tôi bận rộn với việc điều tra tài sản và hoàn thành các dự án cuối cùng của công ty.
Sáng hôm ấy, Đường Thần mang một xấp báo cáo đến, đặt lên bàn tôi với thái độ hờ hững: “Phong Tổng, đây là báo cáo của chi nhánh. Chị xem qua đi.”
Tôi cầm báo cáo, lướt mắt qua một chút liền phát hiện sai sót: “Cô đã xem qua chưa?” Tôi hỏi.
Cô ta có vẻ không kiên nhẫn, trả lời một cách hời hợt: “Xem rồi chứ.”
Tôi nhíu mày, giọng nghiêm nghị: “Cô đang đùa với tôi sao? Tỉ lệ số liệu rõ ràng sai lệch, cái tính chuyên nghiệp của cô đi đâu mất rồi?”
Đường Thần lập tức biểu hiện vẻ mặt ấm ức, giọng điệu có chút bất mãn: “Thế chị tự sửa đi, Tổng giám đốc Cố bảo tôi đi gặp khách hàng cùng anh ấy.”
Nói xong, cô ta quay lưng bỏ đi mà không chờ tôi đáp lại, để lại tôi một mình đối diện với những báo cáo đầy sai sót.
Thái độ thiếu tôn trọng của cô ta khiến tôi chỉ biết cười khổ, thầm nghĩ: Giờ đây đến cả việc giữ thể diện cũng không cần làm sao?
Tôi hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén cơn giận, bắt tay vào chỉnh sửa từng lỗi sai trong báo cáo.
Những con số lướt qua mắt khiến tôi hoa mắt chóng mặt, đột nhiên m.á.u mũi chảy xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-tong-dung-co-nua-vo-anh-di-mat-roi/chuong-9.html.]
Tôi ngạc nhiên, nghĩ thầm: “Trời thật sự khô hanh quá rồi.”
Tôi lập tức gọi Thư Minh, nhờ cô ấy mang đến một chiếc máy tạo ẩm.
Xử lý xong công việc, cảm giác chóng mặt lại ập đến, cơn đau dạ dày trở nên dữ dội hơn trước, kèm theo cảm giác buồn nôn liên tục.
Tôi nhận ra tình trạng sức khỏe của mình có lẽ đang xấu đi.
Tôi cố hít thở sâu để ổn định lại, nhưng cơn đau trong dạ dày làm tôi không thể tập trung được.
Tôi lấy điện thoại, nhắn tin cho Trần Vũ: “Khi nào anh rảnh, em cần đến tái khám.”
Anh ấy trả lời rất nhanh: “Chiều mai anh rảnh.”
Tôi: “Được.”
Tôi cầm tài liệu chuẩn bị đi tìm Cố Thần ký tên, chợt nhớ ra còn phải trả lại quần áo cho Trần Vũ.
Tôi đến chỗ làm việc của Thư Minh, nhẹ nhàng gõ lên bàn, cô ấy đang bận rộn sắp xếp giấy tờ.
Tôi khẽ gọi: “Thư Minh, bộ quần áo lần trước tôi nhờ em đem đi giặt giờ ở đâu rồi?”
Thư Minh ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn giữ nét chu đáo thường ngày: “Giặt xong tôi đã treo trong phòng nghỉ của chị rồi.”
Tôi gật đầu hài lòng: “Cảm ơn em, Thư Minh. Công việc chiều mai của tôi nhờ em lo giúp. Chiều mai tôi đi khám, tiện thể đem theo bộ đồ đó.”
Thư Minh lập tức đáp: “Dạ được, Phong tổng. Em sẽ sắp xếp cuộc họp và các tài liệu cần xử lý cho chiều mai.”
Tôi khẽ gật đầu ra hiệu cô ấy tiếp tục công việc.
Khi đến phòng làm việc của Cố Thần, anh ta thấy tôi bước vào liền cười tươi, tiến đến định ôm tôi.
Nhưng trong lòng tôi dấy lên một cảm giác chán ghét, theo phản xạ tránh né vòng tay của anh ta.
Anh ta ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy, A Dao?”
Tôi viện cớ: “Hôm nay em không khỏe, hình như bị cảm, sợ lây cho anh.”
Nghe xong, anh ta quả nhiên không cố gắng ôm nữa mà quay sang lo lắng hỏi: “Gọi thư ký đến là được rồi, em không cần phải tự đi.”
Tôi im lặng, đúng lúc đó, cơn đau dạ dày lại thắt chặt khiến mặt tôi tái nhợt, tôi ngồi phịch xuống ghế tựa.
Cố Thần nhận ra sự khó chịu của tôi, rót cho tôi ly nước, ân cần nói: “Dạo này em đừng đến công ty nữa, sức khỏe vốn không tốt, nghỉ ngơi vài ngày đi. Nghe lời anh nhé.”