Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô Vợ Bá Đạo - Chương 10:

Cập nhật lúc: 2024-10-24 23:52:48
Lượt xem: 292

Chương 10:

 

Trình Dục: “Cô lắm chiêu trò như vậy, tôi cũng không dám tin lời cô, biết đâu... cô lưỡng tính thì sao?”

 

Tôi: “Anh cũng lạc quan thật đấy.”

 

Trình Dục: “...”

 

Trình Dục thấp giọng chửi rủa gì đó, nhưng cuối cùng vẫn buông tôi ra.

 

Tôi đứng dậy. Điện thoại trong túi áo rung lên, là bệnh viện gọi.

 

“Trình tiên sinh, tôi đi vệ sinh một chút.” Tôi chỉnh lại gọng kính bị lệch, nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh.

 

Cuộc gọi tới từ bệnh viện chẳng bao giờ báo tin tốt cả. Bác sĩ nói tình trạng của bố tôi ngày càng xấu đi, cần phải chuẩn bị phẫu thuật.

 

Tôi cảm thấy hơi chán nản.

 

Mẹ đã bỏ tôi mà đi rồi, chẳng lẽ tôi sắp mất cả bố ư?

 

Có lẽ đây chính là sinh lão bệnh tử mà người trưởng thành phải đối mặt.

 

Và điều tôi có thể làm là bảo vệ cơ nghiệp bố đã vất vả gây dựng nên.

 

Mấy ngày tiếp theo, tôi làm việc ở nhà, tranh thủ liên lạc với Bạch Thiển Thiển hoàn thành hợp đồng nhà đất.

 

Trình Dục rất bất mãn, nhất là sau khi anh nhiều lần thử hẹn Bạch Thiển Thiển ra ngoài đều thất bại.

 

Bạch Liên Hoa của anh thà tìm tôi cũng không tìm anh, điều này khiến anh không thể hiểu nổi.

 

Vào một ngày nghỉ, tôi đang tập yoga trong phòng tập thể dục dưới tầng hầm, màn hình máy chiếu đang trình chiếu bản PPT mà thư ký làm.

 

Một lúc sau, tôi đi vệ sinh, khi quay lại thì thấy Trình Dục đã xuống từ lúc nào không rõ.

 

Trình Dục mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, đứng trước màn hình, cau mày.

 

---- Trong tay anh còn cầm điện thoại của tôi.

 

Tôi tiến lên giật lấy điện thoại: “Trình tiên sinh, cho dù là vợ chồng thì cũng phải tôn trọng quyền riêng tư của nhau.”

 

“Điện thoại của cô cứ reo mãi.” Sắc mặt Trình Dục không tốt, “Nếu không phải thế, tôi mới lười quản chuyện của cô.”

 

Tôi kiểm tra nhật ký cuộc gọi, là Bạch Thiển Thiển gọi đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-vo-ba-dao/chuong-10.html.]

Chẳng trách Trình Dục lại có vẻ mặt như vậy.

 

Trình Dục chỉ vào bản kế hoạch dự án cải tạo homestay trên màn hình, vẻ mặt đầy cảnh giác:

 

“Sao cô lại làm dự án này? A, cô tiếp cận Thiển Thiển là có mục đích! Cô muốn làm gì Thiển Thiển?”

 

Tôi bất đắc dĩ thở dài: “Anh bị ngốc sao? Tôi là nhà đầu tư, và tôi muốn đầu tư vào nhà cô ấy để làm homestay.”

 

Trình Dục kinh ngạc: “Không ngờ cô cũng có công việc?”

 

Tôi nghiêm túc gật đầu: “Không chỉ có công việc, tôi còn kiêm chức tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Chu thị.”

 

Trình Dục nheo mắt lại, có vẻ như anh cần thời gian để tiêu hóa chuyện cô vợ hào môn của mình còn có đi làm.

 

Tôi cũng để cho anh có đủ không gian riêng tư, xách túi rời khỏi phòng tập thể dục.

 

Lái xe ra khỏi biệt thự Trình gia được vài trăm mét, một chiếc Rolls-Royce màu đen lặng lẽ bám theo xe tôi.

 

Tôi lấy kính râm trong túi ra đeo vào, giả vờ như không nhìn thấy.

 

Tôi hẹn gặp Bạch Thiển Thiển ở một quán cà phê.

 

Vừa xuống xe, từ xa xa tôi đã nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của Bạch Thiển Thiển.

 

Đang định tiến lên chào hỏi thì bỗng không biết có một gã đàn ông từ đâu xuất hiện, kéo Bạch Thiển Thiển đi.

 

Cánh tay kín hình xăm của người đàn ông lướt qua trước mắt tôi.

 

Tôi lặng lẽ đi theo họ.

 

Trong con hẻm cách quán cà phê không xa, Bạch Thiển Thiển nhón chân lên, giáng cho gã đàn ông xăm trổ một cái tát thật mạnh, “Chát!”

 

Khác hẳn với hình tượng bạch liên hoa thường ngày, giọng cô gái the thé: “Chúng ta đã chia tay lâu rồi! Anh có thể đừng đeo bám tôi nữa được không?!”

 

Tôi nhớ Bạch Thiển Thiển từng nói với tôi đó là anh trai cô ấy.

 

Hóa ra không phải anh ruột, mà là bạn trai cũ.

 

Gã đàn ông xăm trổ cũng không chịu thua:

 

“Bạch Thiển Thiển, cô giỏi lắm, vừa leo lên cành cao đã muốn đá tôi rồi, cô đừng mơ! Ông đây đã tiêu cho cô biết bao nhiêu tiền rồi, có đòi năm vạn phí chia tay hẳn cũng không quá đáng đúng không?”

 

 

Loading...