Cô Vợ Bá Đạo - Chương 7:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 17:45:23
Lượt xem: 310
Chương 7:
Trình Dục kéo Bạch Thiển Thiển, giọng điệu cứng rắn nhưng lại ẩn chứa một chút dịu dàng khó nhận thấy:
“Vào phòng làm việc của anh nói chuyện, ở đây có người ngoài, không tiện.”
Nói xong, anh còn cố ý liếc nhìn tôi.
Tôi mỉm cười làm động tác mời.
Gò má Bạch Thiển Thiển ửng đỏ. Khi Trình Dục kéo cô ấy lướt qua người tôi, cô ấy còn nhìn tôi với ánh mắt ngại ngùng.
Khi tôi bưng hai tách cà phê đến trước cửa phòng làm việc của Trình Dục, bên trong lại vọng ra tiếng khóc khe khẽ.
Tôi lập tức đặt cà phê xuống, áp tai vào cửa, thực hiện hành vi nghe lén đáng xấu hổ.
Là một người làm công, nếu không tranh thủ nghe ngóng chút chuyện riêng tư của sếp đúng là uổng công đi làm.
Qua cánh cửa, tôi nghe thấy Bạch Thiển Thiển vừa nấc nghẹn vừa nói gì đó, đôi khi sẽ có giọng nói bình tĩnh của Trình Dục xen lẫn vào.
Vài phút sau, tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Thiển Thiển đang rất cần tiền, muốn bán căn nhà cũ ở quê cho Trình Dục để xoay sở.
Nhưng Trình Dục cho rằng căn nhà đó không có giá trị, không muốn mua, nhưng có thể trực tiếp cho tiền.
Bạch Thiển Thiển lập tức cảm thấy mình bị Trình Dục coi thường, cho rằng anh đang dùng tiền để sỉ nhục mình.
Trình Dục đành phải nói là cho cô ấy mượn.
Hai người vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn.
Tôi không hiểu nổi.
Tôi cau mày nghe xong lại lấy điện thoại ra tìm kiếm địa chỉ nhà của Bạch Thiển Thiển, đột nhiên trong óc lóe lên một ý tưởng.
Lúc này, có tiếng bước chân đang tiến về phía cửa.
Tôi đứng thẳng người, mỉm cười chờ cửa mở.
Mắt Bạch Thiển Thiển đỏ hoe, nhìn thấy tôi, cô ấy co rúm lại như con thỏ con bị hoảng sợ.
Trình Dục đi theo sau cô ấy, cau mày: “Cô đứng đây làm gì?”
“Cà phê Geisha mới xay ạ.” Tôi nhìn Bạch Thiển Thiển một cách thân thiện, “Bạch tiểu thư có muốn uống một ly không?”
Bạch Thiển Thiển mím môi lắc đầu.
Trình Dục nói ngay: “Cô ấy còn có việc, tôi đưa cô ấy về trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-vo-ba-dao/chuong-7.html.]
Hai người đi về phía cầu thang.
Tôi đi theo.
Khi đến chỗ rẽ cầu thang, Bạch Thiển Thiển đột ngột dừng lại.
Bóng lưng cô ấy run rẩy, thân thể hơi lảo đảo.
Ngay sau đó, giọng nói kích động của Trình Dục vang lên: “Thiển Thiển, em nghe anh giải thích!”
Tôi bước tới, thấy Bạch Thiển Thiển đang nhìn chằm chằm vào một lẵng hoa vĩnh cửu cỡ lớn đặt ở góc cầu thang.
— Đó là quà mừng cưới mà bạn bè Trình Dục tặng chúng tôi.
Trên đó còn có thiệp chúc mừng và ảnh cưới của chúng tôi.
Bạch Thiển Thiển quay người lại, run rẩy chỉ tay vào tôi, giọng nói run run: “Các người... Tại sao các người lại có ảnh cưới...”
Tôi bình tĩnh nói: “Xem ra không giấu được nữa rồi.”
Trình Dục hoảng hốt, ra sức ra hiệu cho tôi im lặng.
Nhưng tôi không nghe.
Tôi bước tới, thuận thế nắm lấy tay Bạch Thiển Thiển đặt lên b.ầu ng.ực 36D của mình, chậm rãi nói:
“Dù sao đây cũng là chuyện xấu trong nhà, đáng lý không nên truyền ra ngoài, nhưng chuyện đã đến nước này, tôi cũng không thể không giải thích — Đúng vậy, tôi và Trình tiên sinh thực sự có quan hệ hôn nhân.”
Sắc mặt Bạch Thiển Thiển lập tức biến đổi, đủ loại cảm xúc kinh ngạc, ủy khuất, khó hiểu đan xen trên gương mặt cô ấy.
“Nhưng,” tôi lạnh lùng nhìn Trình Dục, “Cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ là hình thức.”
Trình Dục: ?????
Bạch Thiển Thiển: ????
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thiển Thiển, ánh mắt dịu dàng như nước:
“Bạch tiểu thư, cô không cần lo lắng tôi và Trình Dục sẽ có gì đâu, tôi tuyệt đối sẽ không có chút cảm giác nào với anh ấy, bởi vì mẫu người lý tưởng của tôi là những cô gái dịu dàng, xinh đẹp như cô. Tôi là les.”
Bạch Thiển Thiển kinh ngạc: “Trình tiên sinh, có thật không? Anh là đồng phu(*) ư?”
(*) Đồng phu: Ý chỉ người đàn ông lấy một cô gái đồng tính nữ làm vợ.
Mặt Trình Dục chuyển từ xanh sang tím, từ tím sang đen, từ đen sang xanh, rồi lại từ xanh sang trắng.
Cuối cùng, anh nghiến răng nghiến lợi, run rẩy nặn ra một chữ: “Ừ.”