Cô Vợ Bá Đạo - Chương 8:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 19:51:56
Lượt xem: 214
Chương 8:
“Nếu cô vẫn chưa tin...” Tôi đưa ngón tay ra trước mặt cô ấy.
Ngón tay tôi thon dài, móng tay sạch sẽ, không hề sơn sửa gì.
Bạch Thiển Thiển kinh hô một tiếng, nắm lấy tay tôi: “Tôi tin cô!”
Trình Dục:??????
Tôi ghé sát vào tai cô ấy, nói nhỏ: “Bạch tiểu thư, tôi có vài lời muốn nói riêng với cô.”
Tôi nắm tay Bạch Thiển Thiển ngay trước mặt Trình Dục, dẫn cô ấy xuống lầu.
Trình Dục bị bỏ lại chỗ cầu thang một mình, mặt mày xanh mét.
Tôi và Bạch Thiển Thiển ngồi trong vườn hoa nhỏ.
Tôi đưa cà phê cho cô ấy, đi thẳng vào vấn đề:
“Bạch tiểu thư, vừa nãy lúc đứng ở cửa phòng làm việc tôi đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Trình tiên sinh, cũng biết tình hình khó khăn của cô lúc này.”
Bạch Thiển Thiển dè dặt cầm tách cà phê: “Chuyện này, đúng là tôi đã làm khó Trình tiên sinh.”
Tôi mỉm cười: “Anh ấy khó xử, nhưng tôi thì không. Bạch tiểu thư, cô có thể cân nhắc bán căn nhà đó cho tôi, cô cứ ra giá, chúng ta có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào.”
Bạch Thiển Thiển ngẩng phắt đầu lên, trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ: “Thật sao—”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười tươi tắn để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn.
Người phụ nữ này thật sự rất ngọt ngào.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại tỏ vẻ băn khoăn: “Nhưng sao cô lại giúp tôi? Trình tiên sinh nói căn nhà của tôi không đáng giá.”
Tôi nắm lấy tay Bạch Thiển Thiển, ánh mắt mập mờ: “Tôi giúp cô, đương nhiên là có lý do của tôi.”
Ánh mắt thẳng thừng của tôi làm Bạch Thiển Thiển đỏ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/co-vo-ba-dao/chuong-8.html.]
Trình Dục đang quan sát chúng tôi qua cửa kính phòng khách, thấy vậy, anh dập tắt điếu thuốc đi ra ngoài.
“Thả cô ấy ra.” Trình Dục sầm mặt tiến lên, gần như là xách Bạch Thiển Thiển lên: “Không còn sớm nữa, em còn phải đi làm, anh đưa em đi.”
Tôi đứng dậy: “Trình tiên sinh, anh thô lỗ như vậy không thể nào theo đuổi được con gái đâu.”
Trình Dục lạnh lùng nói: “Không cần cô dạy.”
Bạch Thiển Thiển hoảng hốt nhìn chúng tôi: “Trình tiên sinh, hai người đừng vì tôi mà cãi nhau.”
Tôi mỉm cười, đưa điện thoại cho Bạch Thiển Thiển: “Bạch tiểu thư, cho tôi xin số liên lạc nhé.”
Bạch Thiển Thiển cẩn thận liếc nhìn Trình Dục một cái rồi nhận lấy điện thoại.
Trình Dục khó chịu: “Hai người còn cần phải liên lạc gì nữa sao?”
Tôi nhếch mép: “Chuyện con gái, đàn ông không cần biết.”
Trình Dục nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể vội vàng dẫn Bạch Thiển Thiển rời đi, cứ như tôi là kẻ thù truyền kiếp của bọn họ.
Mấy ngày sau đó, vì chuyện ngôi nhà mà tôi và Bạch Thiển Thiển qua lại khá thân thiết.
Tôi đến căn nhà cũ của cô ấy để xem xét tình hình, sau đó bắt đầu soạn thảo hợp đồng mua bán nhà.
Việc tôi sẵn sàng bỏ tiền ra mua căn nhà như cọng rơm cứu mạng Bạch Thiển Thiển, cô ấy vươn tay nắm chặt lấy cơ hội kia mà chẳng cần suy nghĩ.
Bàn chuyện xong xuôi, tôi tự mình lái xe đưa cô ấy về chỗ ở.
Cổng khu chung cư cũ kỹ, xập xệ, một gã đàn ông đầu đinh trông bặm trợn, miệng ngậm điếu thuốc lượn lờ qua lại.
Nhìn thấy Bạch Thiển Thiển ngồi trong chiếc xe thể thao của tôi, đôi mắt gã đàn ông đó sáng rực lên, hùng hổ đi về phía chúng tôi.
Bạch Thiển Thiển nắm chặt dây an toàn, vẻ mặt bồn chồn bất an: “Chu tiểu thư, đó là anh trai tôi...”
Sau đó, cô ấy hạ giọng, áp sát vào tôi: “Cô đừng để lộ chuyện cô là đồng tính nữ nha, anh tôi... là người khá cổ hủ.”
Tôi gật đầu. Gã đàn ông kia đã đến trước mặt chúng tôi, anh ta không ngừng đánh giá chiếc xe của tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy tham lam dâm dục:
“Ô, Thiển Thiển, nghe nói em đang cặp kè với đại gia, lúc đầu anh còn không tin.”