Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cơm Chiên Của Sếp - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-12 09:44:41
Lượt xem: 1,548

Tôi ngẩn người nhìn khuôn mặt Lôi Tất Đăng, cố gắng tìm kiếm dấu vết của con người.

 

Nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy trên mặt ông ta khắc hai chữ "súc sinh" rõ mồn một.

 

Mẹ kiếp, nắm đ.ấ.m siết chặt.

 

"Này, cậu thanh niên, bà cụ tè dầm rồi cậu không nhìn thấy à!"

 

Dì cầm muôi múc canh, sốt ruột chạy tới.

 

Quần của bà ngoại đã ướt một mảng lớn, vậy mà vẫn vô tư uống nước ép dưa hấu.

 

Tôi chạy tới giật lấy cốc nước ép dưa hấu, hắt thẳng vào mặt Ôn Trình Cảnh: "Anh bị bệnh à, bà ngoại tôi bị thận, không thể uống mấy thứ này!"

 

"Đúng vậy đấy, thanh niên trai tráng mà vô tâm vô phế, nhìn là biết không phải người biết lo toan!"

 

Dì túm lấy tay tôi, tách tôi và Ôn Trình Cảnh ra.

 

Tôi: "..."

 

Cũng không cần phải rõ ràng như vậy.

 

Nhưng mà, người Đông Bắc mắng người ta nghe đã thật.

Anan

 

Một tràng xả giận, Ôn Trình Cảnh muốn phản bác cũng không chen vào được.

 

Sau khi Lôi Tất Đăng và Ôn Trình Cảnh rời đi, dì giúp tôi thay quần cho bà ngoại.

 

Tôi đẩy bà ngoại đi dạo, hỏi dì sao lại ở đây.

 

"Haiz, đến giúp một tay thôi, ai cũng khen cơm rang của dì ngon, dì đến đây rồi, các cụ ông cụ bà có thể ăn thêm được vài bát."

 

Dì hỏi: "Con gái, cậu thanh niên vừa nãy, là gì của con vậy?"

 

Tôi nói à, chỉ là một con ch.ó đáng ghét thôi.

 

Dì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nói không phải bạn trai của con là được: "Nhìn cái tên đó là biết không phải người tốt lành gì rồi, cả người toàn mùi toan tính, không xứng với con, không giống con trai dì..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/com-chien-cua-sep/chuong-8.html.]

 

"Con trai dì?"

 

Bà ngoại đang ôm chăn, vốn đang nhìn chằm chằm vào đám mây hình con ch.ó màu cam đỏ trên trời, nghe thấy dì nhắc đến con trai bà, đột nhiên tỉnh táo hẳn.

 

Lại là như vậy.

 

Bà luôn nhớ thương gã con trai bất hiếu đó, cho dù hắn ta là một tên súc sinh thối nát.

 

Tôi thấy khó chịu trong lòng, ngồi xổm xuống, gục đầu vào chân bà ngoại.

 

"Bà ngoại, bà thật sự rất muốn gặp cậu sao?"

 

Bà ngoại gãi mặt lau đi dấu vết đỏ tươi nơi khóe miệng, vẻ mặt nghi hoặc.

 

"Nói nhảm, nó c.h.ế.t rồi, nhưng mà nó chưa viết di chúc, ta phải làm rõ nó giấu tiền ở đâu, Tiểu Dương, chờ ta tìm được rồi, chúng ta chia nhau."

 

Ngày hôm đó về nhà, Ôn Trình Cảnh tựa vào cửa phòng tôi hút thuốc.

 

Tôi coi như không nhìn thấy, anh ta túm lấy tôi, vẻ mặt đầy áy náy bất an.

 

"Tiểu Từ, anh xin lỗi."

 

Tôi lật tay cho anh ta một cái bạt tai.

 

Dấu tay đỏ chót hiện lên trên mặt Ôn Trình Cảnh, khóe môi anh ta mím thành một đường thẳng, nhỏ giọng nói:

 

"Tiểu Từ, hôm nay Lôi tổng làm không đúng, anh đến xin lỗi em."

 

"Anh xin lỗi, anh là cái thá gì của ông ta, anh xin lỗi cái gì?" Tôi tức giận đến mức đầu óc muốn nổ tung, chỉ vào mũi anh ta mắng, "Ôn Trình Cảnh, anh là loại người gì tôi còn không rõ sao, ngày đầu tiên anh chuyển đến cạnh nhà tôi, nửa đêm nửa hôm mượn phòng tắm của tôi, tôi đã nhìn thấu anh rồi, anh chính là một tên hám danh lợi, anh thấy tiền là sáng mắt ra!"

 

"Rốt cuộc Lôi Tất Đăng cho anh bao nhiêu tiền, năm mươi vạn, hay là năm nghìn tệ? Bốn mươi chín vạn năm nghìn còn lại anh nuốt hết rồi phải không? Đúng là giỏi thật, sợ tôi và Lôi Tất Đăng đối chiếu sổ sách, để bà ngoại tôi tè dầm, anh có còn là người không?"

 

"Anh tưởng tôi không biết anh tiếp cận tôi là vì cái gì sao? Công ty của Lôi Tất Đăng còn có cổ phần của bà ngoại tôi, bà ấy vừa c.h.ế.t là tôi và Lôi Tất Đăng thừa kế, khống chế được tôi, anh từ một tên nhân viên quèn lật mình thành cổ đông phải không, anh giỏi tính toán như vậy sao không đi bán hàng đa cấp đi, tìm một bà cô giàu có lừa thành tỷ phú không phải dễ như trở bàn tay sao, vòng vo tam quốc với tôi làm gì?"

 

Sắc mặt Ôn Trình Cảnh tái nhợt, nói tôi hiểu lầm rồi.

 

"Đủ rồi, trai nghèo giả danh công tử bột, ghê tởm!"

Loading...