CƠM CHIÊN TRỨNG BẠCH NGUYỆT QUANG - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-09 16:10:45
Lượt xem: 286
Khi một người bạn cùng lớp hỏi thì cậu nói: “Chủ quán cơm chiên là dì của tôi.”
Lấy mối quan hệ giả tạo này làm vỏ bọc, các bạn cùng lớp cũng không nói gì thêm.
Có lẽ vì ở đây ăn uống ngon hơn nên Bùi Minh Thành đã lớn lên rất nhiều.
Chiếc áo khoác đệm bông màu đen to bản ban đầu không vừa vặn khi đến lúc thay quần áo mùa xuân đã trở nên vừa vặn hơn.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Chàng thiếu niên bắt đầu trổ mã, thân hình gầy gò ẩn dưới bộ đồng phục học sinh rộng rãi, khuôn mặt tuấn tú xen lẫn cảm giác trẻ trung của một thiếu niên, cộng với khí chất u sầu, mười phần sát gái.
Thậm chí, bà chị bán xiên que bên cạnh còn nói: “ Cháu trai bà đẹp trai quá”.
Không ít thiếu nữ động tâm, chạy đến quán cơm chiên của tôi chỉ vì xem cậu vài lần, làm quán cơm nhỏ của tôi chật như nêm.
Nhờ có cậu mà ngày nào tôi cũng có thể đóng cửa hàng sớm.
Qua vài lời nói của những cô bé này, tôi dần biết được một khía cạnh khác của cậu.
Bùi Minh Thành ở trường là người lạnh lùng, ít nói, thành tích tốt, con cưng của giáo viên, học bá của học sinh. Không có nhiều bạn bè, ngoài việc học, thì đến quán cơm chiên của tôi để giúp đỡ vào bữa trưa mỗi ngày.
Sau khi tiễn các cô bé đi, tôi khéo léo lấy một thùng cơm lớn từ gầm xe tải ra, đun nóng một nồi dầu.
Bùi Minh Thành vừa lau bàn vừa nhìn chằm chằm vào chiếc thìa sắt tôi dùng để chiên cơm.
Cơm đã ra khỏi nồi, Bùi Minh Thành đến bên cạnh tôi vui vẻ nhận cơm chiên trứng, vẻ mặt hài lòng ăn.
Tôi cứ tưởng cuộc sống yên bình này sẽ kéo dài được lâu, cho đến tối hôm đó, Bùi Minh Thành chạy đến nhà tôi vào lúc nửa đêm dưới trời mưa tầm tã gõ cửa nhà tôi.
6.
Tôi khoác áo khoác vào, trong cơn ngái ngủ chạy ra cửa.
“Là ai?” Giọng nói của Bùi Minh Thành vang lên: “Dì, là con, Minh Thành.”
Tôi nhanh chóng mở cửa, để Bùi Minh Thành đang ướt đẫm nước mưa nhanh chóng đi vào.
Bếp sưởi đã mở, khăn tắm trùm lên đầu nó, tôi tìm cho nó một chiếc chăn mỏng: “Thằng ngốc, nhanh cởi quần áo ướt ra đặt lên bếp hong đi, không sợ cảm lạnh à.”
Tôi chạy vào bếp nấu cho cậu một bát canh gừng.
Khi tôi bưng canh gừng đi vào phòng khách, Bùi Minh Thành đang rúc trong chăn, quần áo treo bên cạnh bếp lò.
Sau khi uống một bát canh gừng, trên mặt Bùi Minh Thành cuối cùng cũng có chút màu sắc trở lại.
Bên bếp lò, Bùi Minh Thành quấn chăn bông kể cho tôi nghe câu chuyện về một cậu bé bi thảm, mẹ của cậu bé bị xuất huyết nặng trong khi sinh, cha của cậu bé tin rằng cậu bé đã g.i.ế.c vợ mình và phớt lờ câuk khi còn nhỏ. Nếu không phải bà ngoại vì không đành lòng nên đón cậu về nuôi đến sáu tuổi thì cậu bé có lẽ đã ra đi từ lâu rồi.
Sau sáu tuổi, cậu bé trở về với cha.
Sau khi cha của cậu bé mất vợ, ông ta bắt đầu uống rượu nhiều, khi say rượu, ông ta sẽ đánh cậu bé và không cho cậu ăn.
Cậu bé đói đến mức không còn cách nào khác là phải trộm tiền để mua thức ăn.
Sau khi bị cha phát hiện, cậu đã bị đánh đập dã man. Cậu thật vất vả mới vào cấp 2 và ngày càng cao hơn, bố không dám đánh cậu nữa nhưng ông vẫn không chịu cho cậu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/com-chien-trung-bach-nguyet-quang-ajge/chuong-4.html.]
Người đàn ông còn đe dọa rằng việc học tiểu học và trung học là bắt buộc và không tốn nhiều tiền khi cậu bé tốt nghiệp trung học ông ta sẽ gửi cậu bé đi làm trong một nhà máy và kiếm tiền mua rượu.
Khi cậu bé học năm thứ nhất trung học có một người dì xa lạ đến nhà.
Lần đầu tiên, bố của cậu bé không uống rượu, ông mỉm cười và yêu cầu cậu hét lên: “Chào dì.”
Cậu bé biết người dì xa lạ này đến thay mẹ mình nhưng cậu không thể chấp nhận được nhưng không còn lựa chọn nào.
Bụng của dì dần dần phình ra, trên mặt bố tràn đầy nụ cười, khi nhìn thấy cậu ông chỉ lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Tối qua dì cậu cũng sinh ra một bé trai, bố cậu ôm đứa bé lên, yêu thích không buông tay.
Vừa nhìn thấy cậu bé, nụ cười trên mặt dì liền tắt.
Bà hướng bố cậu bé nói: “ông đã nuôi nấng nó đến tuổi này cũng đã tận tình tận nghĩa, chẳng lẽ ông muốn nuôi nó đến cả đời. Vậy tôi và tiểu làm sao làm sao bây giờ?”
Con trai cả khó ưa, người vợ dễ thương và cậu con trai nhỏ hoạt bát dễ thương.
Người đàn ông nhanh chóng đưa ra lựa chọn. Ông ta gọi cậu bé lại, không giấu vẻ chán ghét: “Con là con trai của ta, ta sẽ nuôi con cho đến khi con tốt nghiệp cấp hai, ta cũng đã cố gắng hết sức vì con. Từ giờ trở đi, con có thể tự nuôi sống mình.”
Cậu bé và bố cậu đã cãi nhau một trận, cậu chạy ra khỏi nhà dưới mưa.
Cậu đi lang thang trong mưa rất lâu, khi định thần lại, phát hiện mình đã đứng trước cánh cửa quen thuộc.
Trong cơn mưa gió buốt giá, chàng trai chậm rãi giơ tay lên gõ cửa.
7.
Tôi nhìn chàng trai trước mặt đang cúi đầu.
Cậu ấy giống như một con sò sông, mở cái vỏ cứng rắn của mình ra phơi bày trái tim đầy vết thương của mình trước mặt tôi.
Đây là thể hiện sự yếu đuối và cầu xin. Cầu xin sự thương xót, cầu xin tình yêu, cầu xin một trưởng lão có thể cho hắn chút ấm áp, có thể nhìn thấu nỗi sợ hãi trong lòng hắn, chấp nhận sự yếu đuối và bất lực của hắn, bao dung những suy nghĩ nhỏ nhặt của hắn.
Tôi nhặt chiếc khăn quàng quanh cổ cậu lên, ấn lên mái tóc còn ướt đẫm nước của cậu, xoa thật mạnh nhiều lần.
Cậu bé được tôi xoa tóc ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi đồng tử đen sáng chớp chớp nhưng tay chân đều đông cứng ở đó, bất động chờ đợi phán quyết của tôi.
“Dì chưa bao giờ nuôi con, từ nay về sau con có thể gọi ta là dì là được.”
Tôi còn chưa nói xong, ánh mắt Bùi Minh Thành đột nhiên sáng lên, gãi gãi đầu, thấp giọng gọi tôi: “Dì."
Bộ dáng ngoan ngoãn, thật là đáng yêu.
Đêm đó Bùi Minh Thành ở lại nhà tôi.
Ngày hôm sau, Bùi Minh Thành từ sáng sớm nấu cháo, chạy ra ngoài mua cho tôi bánh bao rồi cho vào nồi hấp cho ấm.
Sau khi tôi ăn sáng xong, khi tôi đang thu dọn đồ đạc để đến quầy hàng thì Bùi Minh Thành đang xách một chiếc
vali và một chiếc cặp sách lớn.
Dù khuôn mặt lấm lem nhưng cậu vẫn bước vào với tinh thần phấn chấn.