CƠM CHIÊN TRỨNG BẠCH NGUYỆT QUANG - Chương 5 -- Hết
Cập nhật lúc: 2024-07-09 16:11:46
Lượt xem: 346
Mới vừa bước vào, Bùi Minh Thành đã lấy từ trong túi ra ba nghìn nhân dân tệ đưa cho tôi.
Cậu sợ tôi hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích: “Sáng sớm con quay lại nói với người đàn ông đó rằng nếu ông ta không đưa tiền sinh hoạt cho con, con sẽ kể cho dì nghe chuyện ông ta uống rượu và chơi bài.”
“Ông ta đưa ba nghìn nhân dân tệ, đuổi con ra ngoài, bảo con từ sau tự lo lấy.”
"Dì, ông ấy bảo con lăn, con liền lăn đến bên dì."
Tôi vui mừng sờ sờ tóc cậu: "Tiểu tử ngốc, dì không cần số tiền này của con, số tiền này con có thể giữ và tiêu một mình."
Bùi Minh Thành ủ rũ thu tiền và giúp tôi gói rau, mãi đến khi gần đi học mới xách cặp lên, vội vàng chạy đi.
Không biết cậu nhét tiền từ lúc nào, khi tôi bước ra khỏi quầy, tôi sờ vào ví thì thấy đầy tiền.
Khi mở ra, thấy bên trong có một cuộn tiền giấy. Tôi vừa tức vừa buồn cười, lắc đầu, cất giấy bạc vào ngăn nắp rồi đưa cho cậu khi cậu vào đại học.
8.
Tất nhiên là tôi không hề nói đùa khi nói tôi muốn nhận nuôi cậu.
Nhưng tôi chưa từng nuôi con nên sau khi gãi đầu hồi lâu, tôi đưa câụ đi cạo đầu, mua hai bộ quần áo sạch sẽ và thay từ trong ra ngoài.
Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên.
Sau khi tôi thu dọn như thế này, càng có nhiều cô bé đuổi theo Bùi Minh Thành, sạp hàng của tôi ngày nào cũng bị vây quanh.
Bùi Minh Thành rất tranh đua, phòng khách của chúng tôi dán đầy giấy khen, mỗi học kỳ cậu đều lấy về.
Trong học kỳ 1 của năm thứ ba trung học, cậu đã xuất sắc vượt qua kỳ thi tuyển sinh riêng vào các trường trung học trọng điểm, có điểm cao nhất trường.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Không chỉ miễn học phí trong ba năm mà nếu điểm số của cậu ấy ổn định sau khi vào cấp 3, nhà trường cũng sẽ cấp học bổng và trợ cấp cho cậu ấy.
Để động viên cậu, tôi đặc biệt đưa đến công viên giải trí chơi một vòng.
Bùi Minh Thành nói: “Tiêu tiền đến khu vui chơi thật lãng phí.”
Cậu không giấu được sự tò mò và mong đợi trong mắt.
Tôi vỗ vai nói: “Tiểu tử thúi, được lợi đừng có mà khỏe mẽ nữa.”
Tôi không biết trong thời gian này câun đã ăn gì, nhưng đã cao lên rất nhiều, cao lên hơn một cái đầu, cao hơn tôi một nửa.
Bùi Minh Thành cúi đầu ngoan ngoãn bóp vai ta: "Cám ơn dì xinh đẹp, chúng ta vào nhà chơi được không?"
"Đi thôi, hôm nay chơi vui vẻ, con mệt mỏi, dì dẫn đi ăn đồ ăn ngon.”
Tôi thích những trò chơi ít ly kỳ hơn như cốc cà phê quay tròn.
Bùi Minh Thành bề ngoài có vẻ là một học bá lạnh lùng nhưng bên trong vẫn là một chàng trai trẻ sôi nổi và ngang tàng, đam mê những trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc và con lắc lớn.
Đối với những trò chơi kích thích này tôi xin thua, nên ngồi trên ghế đợi bọn trẻ chơi xong.
Theo thống kê chưa đầy đủ của tôi, Bùi Minh Thành đã lái ba chiếc tàu lượn siêu tốc, hai con lắc khổng lồ và hai chiếc máy nhảy.
Xếp hàng đợi nửa tiếng và chơi trong ba phút.
Buổi trưa cậu không đói nên đứng xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc, vô cùng thích thú ngước nhìn đường ray tàu lượn siêu tốc.
Khi tôi quay trở lại mặt đất sau khi cưỡi vòng đu quay, Bùi Minh Thành đang ôm cái bụng đang sôi sùng sục của mình háo hức chờ tôi.
Tôi đưa cậu ấy đến MacDonald ăn tối, Bùi Minh Thành ăn ba chiếc hamburger, một ít gà viên và cánh gà, uống hai ly Coca lớn, sau đó cậu ấy hài lòng ngồi xuống ghế, đôi chân dài duỗi thẳng về phía đối diện chỗ ngồi.
May mắn thay, tôi đã tính toán trước nên không mua cho cậu chiếc bánh quá to.
Bùi Minh Thành ngồi thẳng dậy khi nhìn thấy cái bánh kem cạo 6 tấc tôi mang ra.
Cậu ấy khuỵu gối một chút nhưng không để ý mà nhìn thẳng vào tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/com-chien-trung-bach-nguyet-quang-ajge/chuong-5-het.html.]
Tôi lấy cây nến có số "16" ra đặt lên chiếc bánh, tôi thắp nến, thấy cậu ấy vẫn không nhúc nhích liền không ngừng thúc giục: "Sao con còn đứng đó? Hãy ước đi nhanh lên."
Bùi Minh Thành hít hít cái mũi, mười ngón tay đan nhau, nhắm mắt lại, âm thầm thực hiện điều ước của mình.
Cậu mở mắt và thổi tắt ngọn nến.
Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc áo len đưa cho Bùi Minh Thành.
"Tục lệ trong nhà dì là đan áo len cho trẻ em. Dì không giỏi thủ công, đan cũng không đẹp. Nhưng dì dùng lông dê cực kỳ ấm áp."
Bùi Minh Thành run rẩy cầm lấy chiếc áo len. Cậu chạm vào chiếc áo len mềm mại thoải mái dưới tay, không khỏi cọ mặt vào đó.
Cậu bỏ áo len xuống, kéo tôi vào lòng, ôm tôi thật chặt.
Ngay lúc tôi đang định vùng vẫy thoát khỏi vòng tay, đứa trẻ đã òa khóc, khàn giọng gọi tôi: “Mẹ ơi.”
Tôi thở dài và chạm vào gáy cậu: “Chao ôi. Minh Thành, ngoan ngoãn nhé."
"Mẹ."
"Ai, mẹ ở đâu.”
9.
Mười năm sau.
Bùi tổng, Bùi Minh Thành, một doanh nhân trẻ đầy triển vọng, đã lái xe trở về nhà sau giờ làm việc.
Bùi tổng vốn là người xa cách và ít nói trước mặt người ngoài, việc đầu tiên anh làm sau khi về đến nhà là gọi mẹ.
“Mẹ ơi, con về rồi!”
Tôi xách chiếc thìa sắt từ trong bếp bước ra, mười năm qua trên đầu thêm vài sợi tóc bạc.
Tôi nhìn Bùi Minh Thành cười nói: "Minh Thành đã trở lại, tối nay mẹ ăn sủi cảo, canh sườn ngô, ăn trễ một chút là được rồi.”
Bùi Minh Thành khoé miệng trễ xuống, nhìn có chút ủy khuất.
"Được rồi, được rồi, đừng giả bộ đáng thương, ta chờ con trở về mới chiên cơm chiên trứng!"
Vừa nghe được buổi tối có thể ăn cơm chiên trứng, Bùi Minh Thành hai mắt đột nhiên sáng lên, chạy đến phía sau tôi bóp vai, đ.ấ.m vào lưng tôi nịnh nọt.
"Con biết mẹ yêu con nhất. Mẹ là một người mẹ xinh đẹp, duyên dáng, dịu dàng và hào phóng, con có thể thêm một ít xúc xích vào cơm chiên trứng được không?"
“Được rồi, có thêm Lao Gan Ma* vào không?”
“Một ít thôi ạ, dạo này con hơi nóng trong.”
(Lao Gan Ma: là một nhãn hiệu quen thuộc ở Trung Quốc, đây là một loại tương ớt được bắt đầu sản xuất tại Trung Quốc từ những năm 1990. Thương hiệu này nổi tiếng với bức chân dung nhỏ của người phụ nữ nằm trên các nhãn hàng.)
Đun nóng dầu trong chảo, cho trứng vào, đem cơm đè bằng, xào đều và thêm chút muối, cho Laoganma và xúc xích vào, xào lại, thêm hành lá, xào chín rồi lấy ra khỏi chảo.
Bùi Minh Thành như thường lệ đứng bên bếp chờ đồ ăn.
Cơm chiên trứng được bưng ra, cậu ấy bưng đĩa ngồi vào bàn ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng lại nói: "Ngon quá. Thơm quá."
Ta ngồi bên cạnh, hận không thể rèn sắt thành thép nói: "Ăn hết đi. Đã hơn mười năm rồi, sao còn nghĩ đến cơm chiên trứng mà vẫn không thấy chán?"
Bùi Minh Thành nuốt cơm chiên, đôi mắt đen sáng, cười nheo lại như trăng lưỡi liềm. Làm sao con có thể chán nó được?
Khi còn học cấp hai, Bùi Minh Thành đã sống sót qua vô số đêm đói khát khi nghĩ đến món cơm chiên trứng mà mình
có thể ăn vào ngày hôm sau.
Cậu ấy sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán khi ăn món cơm chiên trứng do mẹ làm.
(Hết)