Con Đường Tẩy Trắng Của Kế Mẫu Độc Ác - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:06:44
Lượt xem: 126
“Mặc dù không biết tại sao nàng đột nhiên thay đổi, Tô Cẩm, ta chỉ cho nàng một cơ hội cuối cùng. Nếu nàng còn dám phạm sai lầm một lần nữa, ta sẽ tự tay g.i.ế.c nàng.”
Giang Mộc Viễn xoay người xuống giường, đi sang phòng bên cạnh ngủ cùng Giang Thời.
Ta ôm chăn ngồi trên giường, khóc lớn.
Thật sự quá đáng sợ, sau này Giang Thời có thể sẽ rút gân lột da ta, mà cha hắn cũng không phải là người tốt gì.
Không ngờ Giang Mộc Viễn lại nhạy bén đến vậy, thật khó để lừa gạt. Nếu một ngày nào đó hắn phát hiện ra ta không phải thật sự là Tô Cẩm, liệu có thể đem ta đốt c.h.ế.t như yêu ma quỷ quái không?
Ta rùng mình, trong lòng lập tức hạ quyết tâm.
Ta muốn kiếm nhiều tiền, chờ khi hóa giải được thù hận của Giang Thời với ta, ta sẽ cầm bạc trốn đi.
11
Ngày hôm sau, khi ta rời giường, Giang Mộc Viễn đã đi rồi, Giang Thời ngồi ở cửa khóc.
Thấy ta đi ra, hắn lau nước mắt, bĩu môi.
“Cha ta đi rồi, nữ nhân xấu xa, ngươi đừng giả vờ nữa.”
“Ta muốn đi nhặt củi, ngươi đừng nghĩ sẽ tìm cơ hội đánh ta.”
Ta đi qua, nhặt một viên hạt dẻ ném vào đỉnh đầu hắn.
“Nhặt cái gì mà mà nhặt! Hôm nay là ngày đi học, con quên rồi sao, nương phải đưa con đi học.”
Giang Thời quên cả khóc, kinh ngạc nhìn về phía cửa.
“Ngươi thật sự cho ta đi học sao? Cha ta đã đi rồi, đừng diễn trò nữa.”
"Phi, đồ không có lương tâm, lòng tốt của nương mà con coi như dã thú lang sói, đời trước nương đã gây nghiệp gì mà lại gặp phải hai người các ngươi chứ?"
Ta lấy từ trong phòng ra một cái túi vải, bảo hắn xếp sách vở, bút mực gọn gàng vào trong rồi nắm tay hắn.
"Đi thôi, nói lảm nhảm nữa thì đi học muộn bây giờ."
Trên đường đi đến trường thôn bên cạnh, Giang Thời cúi đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn trộm ta một cái rồi lại cúi xuống, miệng lẩm bẩm một mình.
"Không cho ăn cơm cũng là muốn tốt cho ta, đánh ta cũng là muốn tốt cho ta, xé quần áo ta cũng là muốn tốt cho ta?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-duong-tay-trang-cua-ke-mau-doc-ac-fxrs/chuong-7.html.]
"Chẳng lẽ ta trách oan nàng thật sao?"
Thằng bé Giang Thời nhỏ xíu tự gõ đầu mình, chìm vào sự mơ hồ và bối rối.
Ở trường, bọn trẻ phải học cả ngày, đến trưa, nhi tức của Chu phu tử sẽ nấu vài món ăn mang đến trường cho bọn nhỏ cùng nhau ăn, như là một phần quà nhập học.
Dù rằng có thể ăn bữa trưa no bụng nhưng thịt thì không thể trông mong.
Giang Thời đang tuổi ăn tuổi lớn, nên ta chuẩn bị thêm ít thịt và trứng chiên, đến trưa mang đến trường cho hắn.
Vừa bước vào sân nhà họ Chu, ta cảm thấy tình hình không ổn.
Mấy đứa trẻ vây quanh hô hào ầm ĩ, mặt Chu phu tử đen sì, một tay nắm chặt roi mây, tay còn lại xé rách áo Giang Hạo.
"Lấy đồ mà ngươi đã trộm ra đây!"
Giang Thời nép sát vào tường, trên mặt có vài vết roi, thần sắc quật cường.
"Con không lấy đồ của hắn."
Có đứa trẻ khác thấy ta, phấn khởi giơ tay vẫy.
"Giang Thời, ngươi xong đời rồi! Kế maux ác độc của ngươi đến đây rồi, mà để nàng biết ngươi trộm đồ thì ngươi c.h.ế.t chắc rồi!"
"Này, Giang Thời nhà bà trộm đồ của Chu Hạo!"
12
Giang Thời thấy ta đến, liền cắn chặt môi, thân thể không tự chủ được khẽ run lên.
Ta đặt hộp cơm lên bàn bên cạnh, xắn tay áo rồi bước lên phía trước, Giang Thời sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Ta tiến đến trước mặt Giang Thời, duỗi tay kéo hắn ra sau lưng mình, quay đầu trừng mắt nhìn Chu phu tử đầy căm tức.
"Con mẹ nó, ngươi dám đánh con trai ta sao?"
"Trên đời này có sư phụ như ngươi sao, không hỏi rõ trắng đen mà đánh con ta!"
Thời nay, việc tôn sư trọng đạo rất quan trọng, mọi người đều rất kính trọng phu tử, dù con mình không sai cũng sẽ cắn răng nhận lỗi. Chu phu tử rõ ràng chưa từng gặp thái độ thô lỗ giống như ta, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.
"Buồn cười thật, Giang Thời trộm đồ của Chu Hạo, ngươi làm mẫu thân không trách phạt hắn, còn bao che cho hắn sao?"
Chu Hạo ngồi gần Giang Thời, cậu ta có một cái bàn tính bạc nhỏ được tỷ tỷ gả ở huyện tặng, cậu ta rất thích mang đến trường khoe khoang. Ai ngờ vừa mới học xong một buổi, cái bàn tính bạc đã biến mất.