Con Nuôi Rắc Rối - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-08-25 10:02:33
Lượt xem: 2,617
Hôn sự đã cận kề, Giang Duật Ngôn theo dõi ta rất chặt chẽ, ta thật sự không nghĩ ra bất kỳ cách nào để có thể mang theo Lệ Trì ở chùa Đại Chiêu cùng nhau bỏ trốn.
Đúng lúc này, Ninh Chiêu Chiêu từ nhà mẹ đẻ trở về.
Nàng ta nhìn thấy ta, sắc mặt thay đổi cực lớn, giống như nhìn thấy quỷ vậy.
"Sao ngươi lại..."
Ta nhìn nàng ta, khóe môi khẽ cong, nép vào lòng Giang Duật Ngôn, giọng nói mềm mại: "Đây là ai vậy?"
Ta không hề nói với Giang Duật Ngôn về chuyện Ninh Chiêu Chiêu mua chuộc người g.i.ế.c ta, không có chứng cứ, hắn sẽ không tin ta, huống hồ hiện tại, ta còn cần Ninh Chiêu Chiêu.
Giang Duật Ngôn giả vờ giới thiệu: "Nàng là Ninh Chiêu Chiêu, ái nữ của ân sư ta, với ta tình như huynh muội."
Rồi hắn quay sang nàng: "Chiêu Chiêu, đây là Kỷ Vân Dung, muội muội song sinh của Kỷ Vân Phù, muội cũng cứ gọi nàng là tỷ tỷ là được."
Giang Duật Ngôn muốn cưới ta, đương nhiên lại bịa ra một thân phận khác.
"Kỷ tỷ tỷ có quan hệ như thế nào với Duật Ngôn ca ca?" Nàng không thể ngờ rằng, một Kỷ tỷ tỷ đã chết, lại còn một Kỷ tỷ tỷ khác.
Lúc này, sắc mặt nàng ta trắng bệch, không còn chút huyết sắc.
Ta nói: "Chiêu Chiêu, ta và Duật Ngôn ca ca của muội sắp thành thân rồi, muội trở về thật đúng lúc, kịp dự hôn lễ."
Ninh Chiêu Chiêu bước chân loạng choạng.
Ta cười tươi hỏi: "Ninh muội muội làm sao vậy? Sắc mặt sao lại kém như vậy? Chẳng lẽ muội muội không tán thành mối hôn sự này sao?"
Giang Duật Ngôn lên tiếng, giọng nói có chút trầm xuống: "Chiêu Chiêu?"
Ninh Chiêu Chiêu trấn tĩnh lại một chút, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Đương nhiên là muội rất mừng cho Duật Ngôn ca ca rồi."
Ta lại hỏi: "Ninh muội muội năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã tìm được nhà chồng chưa?"
Nàng ta cảnh giác nhìn ta, mím chặt môi không nói.
Giang Duật Ngôn đáp lời ta: "Chiêu Chiêu năm nay vừa tròn đôi mươi, vẫn chưa hứa gả cho ai."
Ta giả vờ cười, làm nũng: "Chàng làm ca ca kiểu gì vậy? Đến giờ vẫn chưa tìm mối lương duyên cho Ninh muội muội, người ngoài nhìn vào còn tưởng chàng đang nuôi vợ cho mình đấy."
Sắc mặt Giang Duật Ngôn sa sầm: "Nói bậy bạ gì đó?"
Ta vùng ra khỏi lòng hắn, phủi phủi nếp gấp trên váy, làm bộ muốn bỏ đi: "Vậy đại nhân cứ coi như ta nói bậy, ta không quấy rầy hai huynh muội các người ôn chuyện nữa."
Giang Duật Ngôn lập tức kéo ta vào lòng trở lại: "Tính khí càng ngày càng lớn, ai nuông chiều đấy?"
Ta lén quan sát Ninh Chiêu Chiêu, sắc mặt nàng ta tái nhợt, tốt lắm.
Ta cố tình tán tỉnh hắn: “Ai bảo chàng cứ nuông chiều ta?”
"..."
Ta tế nhị quấy rầy hắn: “Sao chàng không tìm phu quân cho Ninh muội muội?”
Giang Duật Ngôn ra vẻ đau đầu, nhưng rõ ràng là hắn đang rất thích thú. "Tìm tìm tìm, nàng đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã vội rồi."
Ta nhìn hắn chằm chằm: "Duật Ngôn, môi chàng khô quá, có muốn làm ẩm một chút không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-19.html.]
Hơi thở Giang Duật Ngôn có chút rối loạn, hắn siết chặt lấy ta.
Ta liếc nhìn Ninh Chiêu Chiêu: "Còn có người ở đây mà."
Giang Duật Ngôn che môi khẽ ho, nhìn về phía Ninh Chiêu Chiêu, giọng nói có chút run rẩy: "Chiêu Chiêu, nếu không còn việc gì thì muội về trước đi."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Bị bỏ rơi một bên, Ninh Chiêu Chiêu mặt mày tái mét, thất thiểu rời đi.
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ khi bị dồn vào đường cùng, Ninh Chiêu Chiêu mới làm liều.
Hôn lễ đã cận kề, nàng ta không thể trơ mắt nhìn ta gả cho Giang Duật Ngôn.
Vậy nên nàng ta nhất định sẽ phải ra tay với ta hoặc với Giang Duật Ngôn.
Ta sẽ không cho nàng ta cơ hội động đến ta, vậy nên nàng ta chỉ còn cách nhắm vào Giang Duật Ngôn.
Ta phải tạo cơ hội cho nàng ta, nhân lúc nàng ta ra tay với Giang Duật Ngôn, ta sẽ mang theo Lệ Trì bỏ trốn.
Địa điểm đó, nhất định phải là chùa Đại Chiêu.
"Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Giang Duật Ngôn nâng cằm ta lên.
Ta vội vàng đẩy hắn ra: "Giang Duật Ngôn, tôn trọng, ngươi có hiểu không?"
Hắn nhìn ta, nheo mắt lại: "Kỷ Vân Phù, vừa rồi là nàng bắt đầu trước..."
Ta rót cho hắn một chén trà, ngoan ngoãn đưa đến bên môi hắn: "Đại nhân môi khô, uống nhiều nước một chút, giải bớt nóng giận."
.......
Còn ba ngày nữa là đến hôn lễ, ta hét lên giữa đêm.
Giang Duật Ngôn nghe tiếng vội vàng chạy đến, đẩy cửa ra, ta đang cầm kéo đ.â.m vào cổ mình, m.á.u đã chảy ra.
Sắc mặt hắn tái nhợt, một tay giật lấy cây kéo: "Kỷ Vân Phù, nàng điên rồi sao?"
Ta cười lớn: "Ả nữ nhân ti tiện này đã g.i.ế.c c.h.ế.t huynh đệ chúng ta, hôm nay chúng ta phải bắt nàng ta đền mạng."
Ta giằng lấy cây kéo trong tay Giang Duật Ngôn nhưng không được, liền đập đầu vào tường đến mức m.á.u chảy đầm đìa.
"Hôm nay ả nhất định phải chết."
Giang Duật Ngôn hoảng sợ ôm chặt lấy ta.
"Các ngươi là ai?"
Giọng ta thê lương quái dị: "Chúng ta chính là hai oan hồn bị ả g.i.ế.c c.h.ế.t trong hang núi năm xưa, oan có đầu nợ có chủ, hôm nay huynh đệ ta chỉ muốn lấy mạng ả, ngươi đừng lo chuyện bao đồng, cút đi cho ta."
Ta điên cuồng đẩy hắn ra, rồi cắn vào lưỡi mình.
Giang Duật Ngôn bóp chặt hai má ta, không cho ta cắn lưỡi, vừa ra lệnh cho hạ nhân: "Trói nàng ấy lại."
Ta khóc lóc kêu gào, cuối cùng ngất lịm đi.