Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con Nuôi Rắc Rối - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-25 00:11:53
Lượt xem: 3,603

"Cuối cùng cũng chịu đến gặp ta rồi sao?" Giang Duật Ngôn ngẩng đầu lên khỏi chồng tấu chương, nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng.

Nếu có thể, ta thật sự chẳng muốn gặp hắn chút nào.

Mỗi lần gặp ta, hắn đều tỏ ra lạnh nhạt.

Ta không muốn dài dòng với hắn, bèn đi thẳng vào vấn đề.

"Hãy tìm cho A Trì một cô nương xinh đẹp nhất, thông minh nhất, à phải rồi, còn phải hiểu chuyện, ân cần chu đáo nữa."

Hắn dường như không nghe ta nói, trực tiếp hỏi: "Vì sao đêm đó ngươi không đến?"

Lúc này ta mới nhớ ra, mấy hôm trước là Thất Tịch, hắn có sai người đưa thư tới, muốn gặp ta.

Ta không đi, đêm đó Lệ Trì bị bệnh, ta đã chăm sóc hắn suốt đêm.

Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng đến mức phải gặp mặt vào đúng đêm Thất Tịch mới nói được hay sao?

Nhưng ta không thể đắc tội hắn một cách trắng trợn.

"Đêm đó A Trì bị bệnh."

Hắn ném tấu chương xuống, bước tới, cười lạnh: "Kỷ Vân Phù, đừng quên chủ nhân thực sự của ngươi là ai."

"Bổn cung cũng chỉ làm theo lời đại nhân dặn dò, chăm sóc thật tốt..."

Giang Duật Ngôn cắt ngang lời ta: "Cần thiết phải bên cạnh chăm sóc cả đêm không rời sao?"

"Đại nhân có ý gì?"

"Kỷ Vân Phù, ngươi đã dành quá nhiều tâm tư cho hắn rồi."

Giang Duật Ngôn đang cảnh cáo ta.

Ta chỉ có thể là quân cờ của hắn, không thể có suy nghĩ riêng.

"Ta đối tốt với A Trì thì hắn mới tin ta, mới nghe lời ta, không phải sao?"

"Thật sao?" Giang Duật Ngôn nắm lấy cằm ta, nâng lên, ép ta nhìn thẳng vào hắn.

"Vậy đại nhân còn muốn ta thể hiện lòng trung thành như thế nào nữa?"

Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý.

Đầu ngón tay ta bấu chặt vào lòng bàn tay.

Hắn nắm lấy tay ta.

"Giúp ta."

Sắc mặt ta trắng bệch.

"Đại nhân thiếu nữ nhân đến vậy sao? Đây là Văn Uyên Các, nếu bị người khác bắt gặp, cả ngươi và ta đều..."

Giang Duật Ngôn cười khẩy.

"Ngươi nghĩ ta muốn làm gì?"

Hắn đặt tay ta lên chiếc túi thơm bên hông.

"Cũ rồi, thêu cho ta một cái mới đi."

... Là ta đã nghĩ bậy rồi.

Chiếc túi thơm bên hông hắn đã phai màu, viền đã sờn rách.

Đó là thứ ta tặng hắn trước khi vào cung.

Dù cho ta có xuất thân hèn kém, nhưng vẫn không ngăn được mà từng muốn với tới vị tể tướng đại nhân cao cao tại thượng này.

Đáng tiếc, hắn không để mắt đến hạng người như ta, hắn thích kiểu cô nương thanh thuần như Ninh Chiêu Chiêu.

Ninh Chiêu Chiêu là con gái ân sư của Giang Duật Ngôn, ân sư trước khi lâm chung đã giao phó Ninh Chiêu Chiêu cho hắn.

Chiếc túi thơm ta tặng hắn, ngày hôm sau đã xuất hiện trên người Ninh Chiêu Chiêu.

"Túi thơm của ngươi từ đâu mà có?"

"Của Duật Ngôn ca ca đó, ta thấy đẹp nên xin huynh ấy cho ta chơi."

Hắn thật sự rất sủng ái Ninh Chiêu Chiêu, nếu nàng ấy muốn thứ gì, hắn không bao giờ từ chối.

Ta có chút thầm mơ ước, nhưng mỗi người một số phận, vật không thuộc về ta, ta cũng không cưỡng cầu.

Ta lấy cớ Ninh Chiêu Chiêu say rượu, lén lấy lại túi thơm.

Chính từ lúc đó, ta hoàn toàn hết hy vọng với Giang Duật Ngôn.

Sau khi vào cung, chiếc túi thơm này bị mất, ta cũng không biết mất ở đâu, không ngờ, lại ở chỗ Giang Duật Ngôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-2.html.]

Một cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng.

Ta đưa tay muốn giật lại, Giang Duật Ngôn nhanh chóng nắm lấy cổ tay ta.

"Làm gì vậy?"

Ta cắn nhẹ môi, thốt lên: "Đây là của ta."

"Đã tặng ta rồi thì chính là của ta."

Hắn rõ ràng đang cố tình hạ nhục ta.

"Nhớ kỹ thêu cho ta một cái mới."

Giang Duật Ngôn đúng là kẻ mặt dày tâm đen.

..........

Chuyện tuyển phi cho Lệ Trì, Giang Duật Ngôn làm rất nhanh, ngày hôm sau Lễ bộ liền dâng danh sách lên.

"A Trì, ngươi xem thử đi, ngươi thích cô nương nào?"

Lệ Trì tựa bên cửa sổ, dường như không nghe thấy, thản nhiên bóc vải.

Hắn hiếm khi vô lễ như vậy.

Ta có chút không vui, lại gọi hắn một tiếng: "A Trì."

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ta, ánh mặt trời lúc chiều tà vàng vọt hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, mang vài phần cảm giác đổ nát tiêu điều, khiến hồn xiêu phách lạc.

"Muốn giống như mẫu phi."

"..."

Được, vậy không cần thanh thuần, cần yêu diễm.

Ta chọn một người, hỏi hắn: "Người này thế nào?"

Hắn không tỏ ý kiến, cứ như vậy nghiêng người dựa cửa sổ, tư thế lười nhác, "Mẫu phi, lại đây."

Trong ánh chiều tà nhá nhem, giọng nói trầm thấp của hắn như một lời nguyền mê hoặc.

Khi đứng trước mặt hắn, ta bỗng cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng.

Ta chợt nhận ra, năm tháng lặng lẽ trôi qua đã tôi luyện nên một chàng trai với vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ.

Hắn đã cao hơn ta rất nhiều.

Lệ Trì cúi người xuống, giọng nói có chút mệt mỏi: "Nhi thần không vừa ý ai cả, mẫu phi đừng phí công nữa."

Ta còn đang định nói gì đó thì hắn đột ngột đưa miếng vải căng mọng trên tay về phía ta.

"Há miệng."

Ta theo bản năng lùi lại: "Không cần..."

Hắn dễ dàng kéo ta trở lại.

"Ngoan."

Trên môi nhanh chóng truyền đến cảm giác mát lạnh, ngọt ngào.

Đầu ngón tay hắn khẽ chạm lên môi ta: "Ngọt không?"

Màn đêm u tối dường như ập đến ngay trong khoảnh khắc đó.

Ta nhìn thấy yết hầu của hắn khẽ chuyển động, hẳn là đang kìm nén dục vọng.

Răng ngọc cắn vỡ thịt quả, nước ép tràn ngập trong khoang miệng.

Vị ngọt thấm đến tận chân răng, khiến chúng mềm nhũn.

Ta vô thức nuốt nước miếng, mơ hồ đáp lại: "Ừm..."

Trong mắt hắn ánh lên ý cười, như đang dụ dỗ, chậm rãi nói: "Không có ai khác chẳng phải rất tốt sao? Nhi thần sẽ dành tất cả những gì tốt nhất cho mẫu phi."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Giống như một lời thề nguyện thành kính.

Ta ngẩn ngơ một lúc, suýt chút nữa đã bị hắn cuốn vào.

Ta day day mi tâm, "Ngươi có nịnh nọt thế nào cũng vô ích, ngươi không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nên cưới vợ sinh con rồi."

"Vậy còn hoàng thúc thì sao?"

"Hả?"

"Hoàng thúc lớn hơn Nhi thần mười tuổi, đến nay cũng chưa thành hôn mà?"

Được lắm, trên không ngay thì dưới không thẳng, ai biết Giang Duật Ngôn không thành hôn là vì cái gì, chẳng lẽ Ninh Chiêu Chiêu không muốn gả cho hắn?

Loading...