Con Nuôi Rắc Rối - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-25 00:15:56
Lượt xem: 2,226
Trong lòng ta bực bội.
"Chuyện của hoàng thúc ngươi, ta không quan tâm, chuyện của ngươi, ta phải quản."
Không biết vì sao, đuôi mắt Lệ Trì nhếch lên, một chút ý cười lan tỏa ra.
"Ồ, nhi thần còn tưởng mẫu phi cũng để tâm đến hoàng thúc đấy chứ." Hắn vô thức l.i.ế.m đầu ngón tay.
"Đương nhiên là không." Ta lấy khăn lụa lau tay cho hắn, "Không thấy bẩn hay sao mà cứ cho vào miệng."
"Không bẩn." Lệ Trì cười cười, nhìn về phía sau ta, "Hoàng thúc, người đến rồi."
Ta quay người lại, Giang Duật Ngôn không biết đã đến từ lúc nào.
"Nương nương và điện hạ thật đúng là mẹ hiền con thảo." Hắn cười lạnh, nhìn chằm chằm tay Lệ Trì, ánh mắt sắc bén.
Lệ Trì rất ngoan ngoãn: "Hoàng thúc có muốn ăn vải không? Vải năm nay ngọt lắm đấy."
Không biết có phải ta hoa mắt không, Lệ Trì đang cười, nhưng trong mắt rõ ràng không có chút ý cười nào.
.......
Giang Duật Ngôn đến để bàn chuyện triều chính với Lệ Trì.
Nhìn sắc trời đã tối, ta hỏi Giang Duật Ngôn: "Thừa tướng đại nhân đã dùng bữa tối chưa? Có muốn cùng ăn không?"
Ta bảo cung nhân bày hai bộ bát đũa, ta nghĩ hắn hiểu ý ta.
"Làm phiền rồi."
"..."
Ta đã đánh giá Giang Duật Ngôn quá cao rồi.
Lệ Trì vẫn hiếu thuận như mọi khi, gắp thức ăn cho ta: "Món này ngon lắm, mẫu phi nếm thử xem."
Mẹ hiền con thảo, ta cũng gắp thịt cho Lệ Trì: "Ngươi cũng ăn nhiều một chút, đang tuổi ăn tuổi lớn."
"Choang" một tiếng, ta giật mình.
Giang Duật Ngôn vậy mà lại vô lễ ném đũa, hắn sa sầm mặt mày.
Không biết ta lại đắc tội gì với hắn.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-3.html.]
Trước mặt A Trì, thân là trưởng bối, ta bất đắc dĩ phải miễn cưỡng duy trì không khí hòa thuận: "Có chuyện gì vậy? Món ăn không hợp khẩu vị sao?"
Giang Duật Ngôn lạnh lùng liếc ta một cái, lại nhìn về phía Lệ Trì, thần sắc nghiêm nghị, hỏi hắn: "Chọn Thái tử phi đến đâu rồi?"
Lệ Trì buông đũa, dựa người ra sau: "Không vừa mắt ai cả."
Giang Duật Ngôn cười lạnh một tiếng: "Vậy ngươi muốn kiểu gì, hoàng thúc sẽ tìm cho ngươi."
Lệ Trì cũng cười: "Bản thân hoàng thúc còn chưa tìm được mà?"
Giang Duật Ngôn bị chọc tức, sắc mặt tái mét, "Ngươi và ta có thể giống nhau sao?"
Lệ Trì cười khẩy: "Đương nhiên không giống, ta trẻ hơn hoàng thúc, thời gian còn nhiều, cứ từ từ."
Trên bàn ăn ngay lập tức tràn ngập không khí căng thẳng như sắp có chiến tranh.
Ta xoa thái dương đau nhức, ai có thể ngờ rằng thừa tướng đại nhân nghiêm nghị và thái tử điện hạ điềm tĩnh ngày thường lại đấu khẩu một cách trẻ con như vậy.
Ta vốn định đứng ngoài cuộc, nhưng chiến hỏa lại lan đến ta.
"Nương nương thấy sao?" Giang Duật Ngôn đột nhiên hỏi ta.
Ta thấy sao?
Đối với chuyện cả đời của Giang Duật Ngôn ta không có quyền lên tiếng, nhưng đối với Lệ Trì, ta ít nhiều cũng có một chút.
Ta hắng giọng, nhìn Lệ Trì, ân cần khuyên nhủ: "Hoàng thúc ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi."
Lệ Trì cụp mắt xuống, một bóng râm phủ lên khuôn mặt trắng như tuyết, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu, "Mẫu phi đúng là nghe lời hoàng thúc thật đấy ."
Hắn đột ngột đứng dậy, đẩy ghế ra, phất tay áo bỏ đi.
Ta có chút sững sờ.
Sao lại tức giận rồi?
Sắc mặt Giang Duật Ngôn vốn tái mét đã dịu đi không ít, hắn cầm lại đũa, "Dùng bữa."
"Nhưng A Trì hắn..."
Giang Duật Ngôn nhướn mày, nhìn chằm chằm ta, giọng điệu rất khó chịu: "Kỷ Vân Phù, cùng ta ăn cơm, đừng quan tâm hắn nữa."
Ta không nhịn được buông lời oán thầm, đây là Đông cung, chủ nhân không có ở đây, hắn thì hay rồi, Cưu chiếm thước sào, còn làm như lẽ đương nhiên.
*Cưu chiếm thước sào: chiếm đoạt nhà của người khác hoặc tranh vị trí của người khác