Con Nuôi Rắc Rối - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-25 09:04:10
Lượt xem: 2,753
May thay, Thái hậu đã giao cho Lệ Trì đi Nam quận điều tra vụ án tham ô.
Nghe nói vụ án này có liên quan đến phe cánh của Hoàng hậu, việc điều tra sẽ mất một thời gian.
Ta thở phào nhẹ nhõm, hắn đi rồi, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng chàng thiếu niên nhạy cảm và đa nghi này trước khi đi, còn cố ý dặn dò ta: "Ngoan ngoãn chờ nhi thần trở về nhé."
Ta qua loa đáp hắn một câu: "Biết rồi."
Hắn lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Mẫu phi đừng chạy lung tung, nếu không..."
Hắn nheo mắt, ánh mắt đầy nguy hiểm: "Ta sẽ tức giận."
"... Tức giận thì đã sao?"
"Mẫu phi cứ thử xem."
Còn dám đe dọa ta nữa chứ, ta không nhịn được cười: "Chẳng lẽ ngươi còn có thể ăn thịt mẫu phi hay sao?"
Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng xoa tóc ta, nở một nụ cười hiền lành.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Thật sự không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể làm vậy thôi."
Hắn rõ ràng đang cười, nhưng ta lại đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Đứa trẻ này, sinh ra đã có khí chất đế vương, chính là loại người có thể tru di cửu tộc trong lúc nói cười vui vẻ, thật đáng sợ.
Ta lắc đầu, không đến mức đó, không đến mức đó... Ta tự mình nuôi lớn hắn, ta mà sợ hắn ư? Nói ra sẽ bị người ta cười cho thối mũi mất.
...
Lệ Trì vừa mới đi, ta liền đến nhà Giang Duật Ngôn để thăm Giang lão phu nhân.
Đương nhiên, thăm lão phu nhân chỉ là cái cớ, gặp Giang Duật Ngôn mới là mục đích thật sự.
Trong thư phòng của Giang Duật Ngôn.
Ta chủ động nhận lỗi với hắn.
"Đại nhân, làm sao ta có thể mất hết nhân tính đến mức động lòng với hắn chứ? Xin ngươi hãy rộng lượng, đừng chấp nhặt với ta nữa, được không?"
Hết giận rồi, ta cảm thấy mình thật bốc đồng, ta đâu có chán sống, tại sao lại đi chọc giận Giang Duật Ngôn chứ...
Giang Duật Ngôn nhìn thấu ta ngay lập tức.
"Kỷ Vân Phù, ngươi có giả vờ thế nào cũng vô dụng, chuyện về Hoài Châu thăm người thân, không bàn nữa."
"..."
Nhận lỗi và cầu xin tha thứ đã thất bại.
Ta buộc phải nghĩ ra cách khác.
Đúng lúc này, một đôi mắt ghen tị lộ ra từ khe cửa.
Ninh Chiêu Chiêu?
Ta chợt nảy ra một ý.
“Đại nhân còn thiếu túi thơm không?" Ta lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc túi thơm mới, "Ta thức mấy đêm liền để làm cho đại nhân đó... Ngươi xem quầng thâm mắt của ta này..."
Đúng là thức mấy đêm thật, nhưng là để may y phục mùa thu cho Lệ Trì, còn chiếc túi thơm này là nhờ Lam Nhược làm giúp.
Quầng thâm mắt và chiếc túi thơm này xem ra vẫn có chút tác dụng.
Sắc mặt Giang Duật Ngôn cuối cùng cũng có chút thay đổi, nhưng hắn vẫn đang suy nghĩ, có vẻ vẫn không hoàn toàn tin tưởng.
Ta giả vờ cô đơn mở cửa sổ: "Thôi vậy, ta lại tự mình đa tình rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-8.html.]
Ta giơ tay lên, giả vờ như muốn ném chiếc túi thơm ra ngoài.
"Đây là thành ý của ngươi sao?"
Giọng hắn hơi bực bội, nhanh chóng giật lấy túi thơm từ tay ta.
"Buộc cho ta." Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Ta không nhịn được cong môi.
Khi cúi xuống buộc dây cho hắn, ta vô tình chạm vào người hắn.
Hắn khẽ rên một tiếng.
Ta vô tội ngước mắt nhìn hắn: "Ta không cố ý..."
Chưa dứt lời, Giang Duật Ngôn đã bế thốc ta lên, đặt ta lên bàn sách, phất tay một cái, sách vở đều bị hắn hất xuống đất.
"Kỷ Vân Phù, hôm nay là ngươi tự mình dâng tới cửa."
Đúng lúc này, một giọng nữ mềm mại cắt ngang không khí ái muội trong phòng.
"Duật Ngôn ca ca." Người đến là Ninh Chiêu Chiêu.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng chịu gõ cửa.
Cơ thể Giang Duật Ngôn cứng đờ.
Ta cố ý ôm chặt Giang Duật Ngôn, nũng nịu, "Đừng quan tâm đến nàng ta."
“Duật Ngôn ca ca, bên ngoài trời mưa rồi, muội không mang theo ô, có thể vào trong trú mưa không?"
Giang Duật Ngôn nhanh chóng gỡ tay ta ra, hướng về phía người bên ngoài, giọng nói trầm ổn khiến người ta an tâm.
"Đến đây."
Tốt lắm, vẫn luôn thiên vị Ninh Chiêu Chiêu như vậy.
Ta giả vờ lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Giang Duật Ngôn nhìn ta một cái, muốn nói lại thôi.
Ta nhún vai, giúp hắn vuốt phẳng nếp nhăn trên triều phục, tỏ vẻ hiểu chuyện: "Sao đại nhân còn chưa cưới Chiêu Chiêu cô nương? Có cần ta ban hôn cho ngươi không?"
Giang Duật Ngôn hất tay ta ra, sắc mặt âm trầm.
...
Ninh Chiêu Chiêu vừa bước vào, không khí có chút lúng túng.
Nàng ta cau có, miễn cưỡng hành lễ với ta.
Ta hòa nhã trò chuyện với nàng ta vài câu, rồi cố ý nhắc đến: "Ninh muội muội đã từng đến Hoài Châu chơi chưa?"
Giang Duật Ngôn nhanh chóng liếc nhìn ta một cái cảnh cáo.
Ta giả vờ không thấy, "Đó là quê hương của ta, non xanh nước biếc, rất thú vị. Mấy hôm nữa ta sẽ về quê thăm người thân, biểu ca cũng sẽ đi cùng ta..."
Giọng Ninh Chiêu Chiêu thay đổi: "Duật Ngôn ca ca đi cùng tỷ?"
Ta cười mỉm: "Biểu ca không nói với muội sao?"
"Kỷ Vân Phù." Giang Duật Ngôn không nhịn được gọi ta một tiếng.
Ta che miệng: "A, đây là chuyện không thể nói sao? Ta còn muốn Ninh muội muội đi cùng nữa, trên đường đông người mới vui."
Ninh Chiêu Chiêu tủi thân nhìn Giang Duật Ngôn, như thể đang oán trách hắn tại sao lại giấu nàng ta.
Giang Duật Ngôn sắc mặt tái mét, nhưng vẫn phải kiên nhẫn giải thích với Ninh Chiêu Chiêu: "Đường xa vạn dặm, lại phải vượt núi băng rừng, sẽ rất vất vả, Chiêu Chiêu, muội đừng đi theo."