Cung Điện Cửu Trùng - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-03 11:41:05
Lượt xem: 336
Sau đêm đó, ta ra lệnh giam lỏng Lý Vi Nguyệt trong Phượng Nghi Cung, tất nhiên, lời hứa của ta đáng tin hơn nhiều so với Tiêu Hoán.
Tiêu Hoán, ta đã nói tìm cho ngươi chiếc mũ xanh thì nhất định sẽ tìm.
Ta sắp xếp vài tiểu tướng trẻ trung xinh đẹp canh giữ nàng từng bước.
Đồng thời ta dành cả ngày luân phiên giữa các thế lực khác nhau, bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, nụ cười giả tạo trên mặt ngày càng điêu luyện.
Chỉ khi có ít thời gian rảnh rỗi, ta mới ghé thăm Phượng Nghi Cung.
Giờ đây Tiêu Hoán đã sớm được an táng, Lý Vi Nguyệt dường như cũng đã kết thúc cuộc sống đẫm nước mắt trong bận rộn.
Mỗi lần ta đến thăm nàng, đều thấy nàng đang đọc sách, đủ loại sách.
Dĩ nhiên nàng luôn không hiểu gì.
Không còn cách nào khác, nữ chính trong tiểu thuyết cổ điển luôn có chút kém thông minh.
Mỗi lần nàng nhẩm đọc rồi viết ra đều mắc lỗi sai, rồi lại vo tròn ném đi, ánh mắt nàng nhìn ta luôn có chút áy náy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng luôn nói: "Xin lỗi, ta là kẻ vô dụng.”
"Xin lỗi, ta không thể giúp ngươi, nhưng ta thật sự muốn giúp ngươi."
Ánh mắt ta nhìn nàng còn nhiều áy náy hơn, cảm xúc bùng nổ ngày đó làm ta cũng phải ngạc nhiên.
Nhưng thực ra ta và Lý Vi Nguyệt là hai người hoàn toàn khác nhau.
Ta thực sự có nhiều kinh nghiệm sống hơn nàng, nhưng nàng lại có sự thiện lương, thuần khiết mà ta chưa từng có.
Không ai có thể mãi mãi đánh giá người khác.
Chỉ là dù ta có giải thích những đạo lý này cho nàng, nàng cũng khó lòng chấp nhận.
Nhìn một thiếu nữ vô tư không biết ưu sầu, bị cuộc sống (và ta) đánh đập tàn nhẫn như thế, thật sự không phải trải nghiệm dễ chịu.
Đây có lẽ là nữ chính đầu tiên trong lịch sử tiểu thuyết không đau khổ vì tình yêu mà đau khổ vì học hành.
Nhưng thực ra như ta đã nói, ta có rất ít thời gian và tâm trí dành cho nàng.
Nước không thể một ngày không có vua.
Tiêu Hoán vừa lên ngôi chưa bao lâu, danh sách cần thanh trừng vẫn còn nhiều tàn dư chưa dọn dẹp xong.
Hắn vừa ch.ết, cốt truyện liền rối tung, trước đây ta còn phân biệt được phe chính diện và phản diện, bây giờ đủ loại hạng người nhơ nhớp như nấm sau mưa mọc lên.
Ngoài vài vị thân vương đang độ tuổi cường tráng, cả những lão vương gia đã gần đất xa trời cũng đến góp vui, chen chúc đưa con cháu trong hoàng tộc vào cung.
Còn ta thì cặm cụi viết từng bức thư xu nịnh, nghĩ ra đủ cách để lôi kéo.
Mỗi ngày nhìn vào sơ đồ quan hệ phức tạp, ta cảm thấy rất chán ghét.
Kết quả có người báo, nói Trưởng công chúa muốn gặp ta.
Trưởng công chúa là thân mẫu của Chúc Khanh Bạch, bao năm qua cũng đã hỗ trợ một nhóm thân tín, giờ ta và bà đứng cùng chiến tuyến nên cần phải duy trì mối quan hệ tốt.
Ta thắp nến, bắt đầu chọn lựa một số lễ vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-dien-cuu-trung/chuong-10.html.]
Chúc Khanh Bạch thổi tắt nến.
Ta thắp nến.
Hắn lại thổi tắt.
Cứ thế qua lại, cuối cùng ta đành đặt bút xuống.
Gương mặt Chúc Khanh Bạch dưới ánh nến vàng mờ ảo trông đẹp như tranh cổ.
Ta đột nhiên cảm thấy buồn bã, lặng lẽ nhìn hắn: "Ta vẫn không hiểu rốt cuộc ngươi muốn gì?"
Nếu hắn khao khát ngai vàng, thời gian này hắn sẽ không chạy đến chỗ ta nhiều như vậy.
Nếu không khao khát ngai vàng, thỉnh thoảng hắn cũng rất bận rộn.
Ta cảm thấy hắn dường như luôn có lớp ngăn cách với ta, có ta hay không cũng như nhau.
Ta chỉ là một bình hoa biết cố gắng.
Chúc Khanh Bạch nói: "Không cần phải đi gặp bà ta."
"Ta nhất định phải đi."
Ta và hắn tranh luận một hồi lâu, vài lần muốn nổi giận nhưng đều kiềm chế.
Hắn trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Ngươi và biểu ca trước đây cũng như vậy sao?"
Hắn muốn nói về khoảng cách giữa ta và hắn, ám chỉ cách ta và Tiêu Hoán từng giao tiếp.
Ta im lặng, bây giờ nghĩ lại, những kỷ niệm giữa ta và Tiêu Hoán thật rời rạc.
Khi còn nhỏ, ta và hắn bàn bạc chuyện gì cũng đều ghé đầu vào nhau, nói chuyện rôm rả.
Sau này, ta ngồi dưới, hắn ngồi trên, nghiêm túc đối diện nhau, sau tấm bình phong là gương mặt dịu dàng của mỹ nhân.
Ta chỉ đành nói: "Gần như vậy."
Không hiểu vì sao, ta cảm thấy khi nói ra câu này, Chúc Khanh Bạch có vẻ vui hơn một chút.
"Vậy ngươi thường gọi hắn là gì?"
"Tiêu Hoán."
Chúc Khanh Bạch cười: "Nhưng so với tên Chúc Khanh Bạch, ta thích ngươi gọi ta là Khanh Khanh hơn."
Cuối cùng ta vẫn đi gặp Trưởng công chúa.
Cứ tưởng rằng người phụ nữ quyền uy này sẽ cùng ta thâu đêm bàn bạc tình hình triều đình, tranh luận kịch liệt.
Nhưng khi đến phủ Trưởng công chúa, ta thấy bà đang quỳ trên tấm đệm nhỏ, tụng kinh trước tượng Phật.
Bà nhìn thấy ta, liền ném cho ta một tấm đệm nhỏ.
Ta vốn không tin vào thần Phật, nhưng vẫn giả vờ chắp tay, thực ra là nhắm mắt buồn ngủ.
Không biết đã bao lâu, ta cảm thấy trước mắt xuất hiện một bóng đen.
Bên tai vang lên một tiếng thở dài nhẹ nhàng: "Đứa trẻ này không tệ."