Cung Điện Cửu Trùng - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-03 11:41:03
Lượt xem: 381
Ta cúi đầu nhìn Lý Vi Nguyệt mặt mày đờ đẫn, lại nhìn Chúc Khanh Bạch lo lắng.
Cơn giận trong lòng, bỗng chốc như quả bóng bị xì hơi.
Ta thậm chí mệt đến mức không bước nổi, chậm rãi ngồi xuống lan can hành lang, nhắm mắt lại: "Các ngươi đi đi."
Cảm giác như mình là một khúc gỗ mục đã cháy đen, vốn dĩ đã mất đi chút nhiệt độ cuối cùng, nhưng lại bị ép buộc, từ sâu trong linh hồn lại cố vắt ra chút ánh sáng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tiêu hao sự sống, đốt thành tro tàn, chỉ cần một làn gió nhẹ cũng đủ thổi bay.
Bay đi thì cứ bay đi.
Đây thực sự là một đêm tồi tệ.
Dựa vào cột sơn đỏ, trong cơn nửa tỉnh nửa mê ta mơ màng thấy một bóng hình.
Dường như là Tiêu Hoán đang nhìn ta, cơn gió lạnh thổi qua khiến đầu óc ta trở nên tỉnh táo.
"Ngươi sinh ra đã không được người ta yêu thích, đến ch.ết cũng chọn thời điểm không ai ưa nổi."
Nếu sớm một chút, ta sẽ tự tử ngay sau khi tìm ra sự thật; nếu muộn một chút, ta có thể sẽ không trở về kinh thành để thăm viếng.
Nhưng hắn lại chọn đúng lúc ta đang lưỡng lự, khiến ta khó xử thế này.
Tiêu Hoán cúi đầu im lặng, như đang chịu phạt, cuối cùng rút ra vài cành lá xanh từ trong áo, ngồi xếp bằng, tay nhanh chóng gấp từng con vật nhỏ.
Một lúc sau, ngón tay hắn bị mài ra những vết máu, hắn cúi đầu, đưa đầu ngón tay vào miệng, nói nhỏ: "Vậy ngươi đi đi, ngươi mệt rồi."
"Là lỗi của ta, xin lỗi."
Nhìn hắn vẻ mặt già dặn, ta không nhịn được cười khẩy.
Ta cúi xuống, chọc vào má hắn: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi mà dám giáo huấn ta thế này?"
"Khoảng hơn trăm tuổi rồi."
"Đừng lừa ta, ngươi trông chỉ khoảng mười tám tuổi thôi."
Tiêu Hoán im lặng: "Vậy cũng coi như là mười tám tuổi." Hắn lại hỏi: "Ngươi để tang cho ai?"
"Là ngươi." Ta kéo dài giọng.
Có lẽ vì biết rõ Tiêu Hoán trước mặt là ảo ảnh, ta đột nhiên cảm thấy một niềm vui mơ hồ, méo mó, ngẩng đầu chỉnh lại bông hoa trắng trước ngực: "Thê tử ngươi ta sẽ giúp ngươi chăm sóc, ta cũng sẽ giúp ngươi đội một chiếc mũ xanh."
"Ngươi thì sao?"
"Liên quan gì đến ngươi?" Ta giận dữ, giơ chân định đá một cái, không hề kiêng nể,
Nhưng lại đá trúng thứ gì đó thật.
Ta kinh ngạc, trước mắt ảo ảnh tan biến.
Một tiếng "tặc" nhẹ nhàng vang lên.
Ta thấy Chúc Khanh Bạch đang nửa quỳ trước mặt ta, một tay nâng cánh tay ta, tay kia nắm lấy mắt cá chân ta, đầu ngón tay còn kẹp một lọ thuốc nhỏ.
Trên cánh tay trần của ta là một lớp thuốc mỡ mỏng, tỏa ra chút hơi lạnh.
Thì ra là đang bôi thuốc cho ta, ta rất áy náy: "Xin lỗi, ta thất thố rồi."
Chúc Khanh Bạch không để tâm, phủi phủi bụi trên áo: "Người ta đều nói Lâm Thượng Thư thanh nhã như hoa cúc, không biết rằng nhận xét như vậy chính là sự hiểu lầm lớn nhất của thế nhân về ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-dien-cuu-trung/chuong-9.html.]
Trong đầu còn đang nghĩ đến lão già ở đình, bây giờ nghe bốn chữ "người thanh nhã như hoa cúc" làm ta thấy răng ê ẩm.
"Thì sao chứ?"
"Không sao."
Ta nói: "Dù sao thì cũng đã thất thố rồi."
Chúc Khanh Bạch cúi xuống thổi nhẹ vào thuốc mỡ trên tay ta, rất dịu dàng: "Ta thì lại thấy, so với Lâm Thừa tướng* luôn giữ bình tĩnh, Lâm Thiển biết tức giận đáng yêu hơn nhiều."
(*Ở đây gọi là Lâm Thừa tướng là do Hoàng đế trước khi băng hà đã để lại thánh chỉ phong Lâm Thiển thành Hữu Thừa tướng kiêm thống lĩnh cấm quân nha m.n.)
Nhìn hắn cẩn thận bôi thuốc cho ta, ta đột nhiên cảm thấy một sự bất hòa lớn.
Ta chậm rãi nhưng kiên quyết rút tay lại, nhớ lại lần cuối cùng cảm giác tương tự này xuất hiện.
Hình như là ở chu kỳ đầu tiên, khi ta bước vào lãnh cung, như bước vào một con đường mới, đầy nguy hiểm và gian khổ.
Bây giờ, trực giác đó lại đến.
Ta mơ hồ cảm thấy phấn khích, lại có chút bất an.
"Những người tiếp cận ta đều có mục đích," ta nắm đầu Chúc Khanh Bạch, từ từ cúi xuống nhìn thẳng vào mắt hắn, "Tiểu Quận vương, ngươi muốn gì?"
Đêm thanh tĩnh, sân vắng lặng, hơi thở của ta và hắn đan xen, tim hắn đập dữ dội.
Lúc này ta như một yêu tinh trong rừng núi, dùng hết khả năng để dò xét dục vọng của con người.
Muốn làm hoàng đế sao?
Muốn ta ủng hộ ngươi như đã từng ủng hộ Tiêu Hoán sao?
Ta tự phân tích: "Ngươi tuy họ Chúc, nhưng ở đây không có sự phân biệt môn phiệt, phụ thân ngươi đã mất sớm, sau này ngươi cũng có thể đổi họ thành Tiêu."
"Ngươi..."
Chúc Khanh Bạch nắm lấy tay ta, bất lực nói: "Ngươi luôn như vậy..."
Ta nắm chặt lại.
Im lặng hồi lâu.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua một tia khao khát, thở dài: "Nhưng cuối cùng vẫn không thể kháng cự."
"Được rồi." Hắn nói.
Có được câu trả lời chính xác, ta buông tay.
Trời đêm trên bậc thềm lạnh như băng.
Quả nhiên là vậy, cũng chỉ là vậy mà thôi.
Chúc Khanh Bạch tiễn ta về tẩm điện, trước khi đi, ta gọi hắn lại.
"Ngày mai mang cho ta một con cá bạc."
"Cá bạc?" Hắn hơi ngạc nhiên quay lại, "Ta không nhớ có loại cá này."
Ta sững lại một chút: "Quên mất."
Hiện tại, thực sự chưa có loại cá bạc này, đó là một giống cá mà ở kiếp nào đó ta đã tự mang từ hải ngoại về để nuôi.