Cuộc Gọi Đến Từ Tương Lai - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:09:24
Lượt xem: 746
22.
Khóe miệng rướm máu...
Tôi ôm mặt, choáng váng quay mòng mòng ngơ ngác ngẩng đầu. Chỉ thấy ở cách đó không xa có hai gã áo đen một thấp một cao đang đứng đó. Gã cao đeo găng tay đen, trong tay cầm một tấm hình. Hắn nhìn vào ảnh chụp rồi chỉ về phía tôi, hỏi gã thấp hơn: "Là cô ta à?"
Gã thấp hơn nhẹ gật đầu.
Gã cao cất điện thoại, cầm theo sợi dây gai từ trên cao nhìn xuống tôi, giọng điệu thản nhiên không có chút gợn sóng: "Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời từ bỏ chống cự. Vậy thì nói không chừng còn có thể ít bị ăn khổ hơn!"
Tôi vô thức lùi lại nhưng đúng vào lúc này, khóe mắt lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Là Du Giai!
Chiếc váy trắng của cô ta đã nhuốm máu, khắp tay và trên cả khuôn mặt đều lem luốc vết máu. Tròng mắt của tôi run lên, lo lắng cất tiếng hỏi: "Giang Phong đâu?"
Du Giai thờ ơ, mỉm cười tủm tỉm đáp: "Anh ta à? Thì c.h.ế.t rồi! Tại vì bảo vệ cậu nên mới bị tôi g.i.ế.c c.h.ế.t đấy!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi gần như sụp đổ, ôm đầu hét to: "Tại sao cô lại làm như thế với Giang Phong? Rõ ràng... Rõ ràng là anh ấy đối xử rất tốt với cô mà?"
Du Giai nhún vai hờ hững: "Chết thì c.h.ế.t thôi! Dù sao nội tạng của anh ta cũng chẳng đáng giá gì với tôi!"
Tôi cắn chặt môi dưới, con ngươi chấn động.
Tôi chưa bao giờ lại cảm thấy Du Giai sẽ có thể xa lạ như bây giờ! Cô bạn nhỏ đã cùng tôi bước qua những ngày thơ ấu trong giây phút này lại bỗng hóa thành gương mặt của ác quỷ.
Du Giai gọi hai người áo đen: "Trói cô ta lại giúp tôi đi! Sau khi chuyện thành rồi thì tôi sẽ chuyển tiền đặt cọc vào tài khoản của mấy người."
Hai gã áo đen đồng ý, từng bước tiến về phía tôi…
Tôi đứng yên tại chỗ giống như đã hoàn toàn từ bỏ phản kháng. Nhưng khi gã cao đã sắp đụng được vào tôi thì tôi lại đột nhiên giơ tay lên...
"Phập!"
23.
Máu tươi phun ra tung tóe. Gã cao ôm ngực, ánh mắt sững sờ không dám tin nhìn tôi.
Trên mặt, trên tay… khắp người gã đều dính đầy dịch m.á.u nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoc-goi-den-tu-tuong-lai/chuong-8.html.]
Tôi cầm d.a.o mà đầu ngón tay phát run. Đây là lần đầu tiên tôi làm người khác bị thương, bằng chính con d.a.o bướm mà trước đó vì cảm thấy nó xinh đẹp nên tôi đã mua về để trang trí.
Dường như không ngờ là tôi sẽ phản kích nên ba kẻ kia đều ngây ngẩn đến đờ người. Tôi nhân dịp này bèn đ.â.m tới gã lùn nhưng d.a.o bướm tuy sắc bén mà lực sát thương không đủ, chẳng thể gây c.h.ế.t người.
Sau khi thành công đ.â.m trúng được mục tiêu, tôi bèn nhân lúc bọn họ chưa phản ứng kịp liền liều mạng chạy về phía bốt điện thoại công cộng. Nhưng sau khi đến đó tôi mới phát hiện, bởi vì nó đã quá cũ kĩ rồi nên bị thông báo ngưng hoạt động ngay từ thứ tư tuần trước.
Trái tim tôi dần chìm xuống đáy vực sâu.
Tôi đứng ở trước bốt điện thoại, chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh buốt bèn hốt hoảng quan sát xung quanh, nhưng ngay đến một người để tôi cầu cứu cũng chẳng có!
Bởi vì nơi tôi thuê trọ là một tòa nhà tư nhân đã được xây dựng từ lâu rồi, vừa ở góc khuất lại hiếm có người qua lại, càng không xuất hiện những đường phố kinh doanh náo nhiệt và sầm uất. khiến mãi đến giờ phút này, tôi cũng chẳng tìm được ai để cầu cứu.
Chẳng lẽ... Tôi thật sự không thoát được sự an bài của số phận, nhất định phải bị người khác g.i.ế.c c.h.ế.t hay sao?
24.
Vào lúc lòng dạ đang rối bời, tôi bỗng nhiên nhìn thấy một cái miệng cống. Hình như là bởi vì đang sửa chữa hệ thống đường dẫn nên nắp cống bị ném sang một bên, để lộ ra đáy cống thoát nước...
Linh quang của tôi chợt lóe liền thuận theo cầu thang bò xuống đáy cống. Để đề phòng bị phát hiện, tôi còn cố sức từ bên trong đậy nắp cống lại.
"Két! Cạch!"
Tiếng động giòn giã vang lên, tầm nhìn ngay trước mắt tôi cũng dần trở nên mờ mịt. Tôi mò mẫm cẩn thận từng li từng tí bò xuống phía dưới. Chẳng bao lâu sau, đã có tiếng bước chân lộn xộn vang lên bên tai tôi kèm với giọng nói loáng thoáng của Du Giai: "Cô ta đi đâu rồi?"
"Không biết! Chắc trốn vào góc xó xỉnh nào rồi!"
"Chậc, phiền phức quá! Như vậy đi, giờ ba chúng ta chia nhau ra đi tìm!"
"Được!"
Thanh âm vốn đã mơ hồ dần càng lúc lại càng đi xa, tiếp đó là hoàn toàn biến mất. Tôi trốn dưới đường ống cống thế mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ đành co ro người lặng lẽ trốn vào trong góc.
Dưới đường cống này thật sự rất u ám và ẩm ướt, nơi rãnh nước bẩn bên cạnh còn liên tục bốc lên mùi hôi thối, khó chịu không thôi. Dạ dày tôi cuộn trào, cảm giác ghê tởm đến mắc ói nhưng cho dù là vậy, tôi vẫn không có ý định muốn đi ra!
Du Giai ở ngoài sáng còn tôi thì đang trốn trong tối. Dựa vào tình hình hiện nay, tôi không nên tùy tiện đi ra ngoài, sẽ chỉ càng dễ dàng bại lộ bản thân trước nguy hiểm.
Thế là tôi cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn, dự định sẽ ngoan ngoãn cúp đuôi bám trụ ở trong này.