Cuộc Gọi Đến Từ Tương Lai - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:09:42
Lượt xem: 774
25.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Cũng chẳng biết là bao lâu sau tôi mới thử động đậy gân khớp đã có chút đông cứng của mình.
Tôi cúi mặt nhìn đồng hồ.
Hiện tại là 01:30. Đã qua một ngày rồi sao?
Có lẽ là vì vừa rồi bị hoảng sợ tột độ nên mới khiến một kẻ mà từ trước tới nay luôn tuân thủ theo đúng đồng hồ sinh học như tôi hoàn toàn không còn cảm giác buồn ngủ. Tôi ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên trên…
Xuyên thấu qua khe hở của nắp cống, tôi trông thấy được một vầng trăng sáng dịu dàng. Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, ngay đến tiếng gió cũng không có…
Tôi nuốt nước miếng, sầu não đắn đo không biết mình có nên đi lên hay không?
Đúng vào lúc này, bỗng có âm thanh yếu ớt vang lên bên tai, có ai đó đang cong tay gõ nhẹ vào nắp cống.
Tôi vô thức lùi lại, yên lặng siết chặt cây d.a.o bướm của mình. Vì tưởng rằng là đám Du Giai đi rồi quay lại nên tôi bèn bày ra bộ dạng chờ đợi cảnh giác.
Tiếng tim đập nhanh tới nỗi không thể kìm lại được...
Trong lúc thần kinh tôi đang căng chặt, thấp thỏm lo âu, tiếng nói quen thuộc ấm áp vang lên bên tai: "Niệm Niệm, là anh đây!"
Tôi bỗng chốc ngơ ngẩn, sau đó đỏ bừng hốc mắt gần như muốn khóc lên ngay.
Là Giang Phong!!! Anh ấy vẫn còn sống!!!
Tôi vui đến phát khóc liền vội vàng leo lên cầu thang, đẩy nắp cống ra.
Giờ phút này m.ô.n.g lung dưới ánh trăng, gương mặt đẹp đẽ khi xưa của Giang Phong đã trở nên lồi lõm gồ ghề. Nhưng lại không hề làm cho tôi cảm thấy ghê tởm…
Tôi biết, Giang Phong bị biến thành hình dáng này đều là vì anh ấy muốn cứu tôi!
Sống mũi cay cay, tôi bám trên cầu thang nhìn Giang Phong, cố nén nước mắt nức nở nói: "Du Giai nói với em anh c.h.ế.t rồi..."
Giang Phong xoa tóc tôi, dịu dàng giải thích: "Không chết, anh chỉ là bị đánh ngất xỉu thôi!"
Dứt lời, anh nói tiếp: "Lúc anh tỉnh dậy liền đi tìm em ở khắp nơi nhưng mà vẫn không tìm ra được, suýt chút nữa anh còn tưởng em gặp chuyện rồi!"
Giang Phong bị Du Giai tạt axit đậm đặc nên hiện tại phần lớn gương mặt đều bị bỏng. Nhưng cho dù là vậy, khi anh ấy tỉnh dậy thì vẫn nhớ đến tôi đầu tiên.
Tôi rất cảm động, lại thoáng có chút hoang mang: "Nhưng sao anh biết em trốn ở dưới ống cống?"
Giang Phong cười khẽ, giọng điệu chan hòa: "Chắc là do trực giác đấy! Giác quan thứ sáu mách bảo với anh rằng người mà anh yêu nhất trên đời đang trốn dưới đây."
Gò má tôi đỏ ửng.
Chán anh quá đi, giờ phút này mà còn có tâm tình đi thả thính nữa á!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoc-goi-den-tu-tuong-lai/chuong-9.html.]
Tôi ngượng ngùng, nhưng phần nhiều lại càng là xúc động. Trong thời khắc này, tôi càng thêm xác định được rằng anh chính là người mà tôi muốn cùng nắm tay đi hết quãng đời còn lại của mình.
Đột ngột, tiếng của Giang Phong lại lần nữa vang lên bên tai tôi. Anh giơ tay ra, hối thúc tôi: "Khoan hãy nói... Niệm Niệm, đưa tay cho anh. Chúng ta ra ngoài trước đã rồi gọi điện báo cảnh sát!"
Khi nhắc đến Du Giai, Giang Phong bỗng lộ nét căm hờn, nhưng vẫn cố trấn an tôi: "Em đừng sợ Niệm Niệm! Anh nhất định sẽ bắt cô ta phải nhận lấy hình phạt thích đáng!"
Tôi gật đầu, đồng thời giơ tay về phía anh…
Nhưng khi hai tay vừa nắm lấy nhau, tôi bất chợt sững sờ chớp mắt. Thứ mà đầu ngón tay tôi chạm vào không phải là da thịt ấm áp của anh, mà lại là lớp cao su lạnh lẽo. Giang Phong đeo găng tay làm gì? Chẳng lẽ tay của anh cũng bị thương?
Đúng vào lúc này, Giang Phong lại đột ngột thả tay tôi ra.
Tôi ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt nhìn Giang Phong.
Dưới ánh trăng, nét mặt anh lạnh nhạt, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập thứ cảm xúc mà tôi xem không hiểu. Ngay tiếp sau đó, bả vai của tôi bị đẩy mạnh xuống…
Trọng tâm cơ thể nháy mắt bị mất thăng bằng, tôi đứng trên bậc thang cũng nhanh chóng vô lực khống chế ngã người ra sau.
"Ầm!"
Máu b.ắ.n ra tung tóe... Tôi giống như một con diều đứt dây rơi mạnh xuống đất.
26.
Đau quá...
Thật sự đau quá...
Sau gáy tôi giống như một đống xương bị nát vụn, chất lỏng ấm nóng cũng theo thái dương chảy tràn ra...
Tôi ngẩng đầu, xuyên qua màn m.á.u tươi mơ hồ chẳng hiểu vì sao nhìn Giang Phong.
Tại sao? Tại sao anh ấy lại đẩy tôi?
Đầu ngón tay tôi giật giật, suy yếu muốn mở miệng chất vấn anh nhưng thật sự là quá đau. Nỗi đau đớn kịch liệt trong nháy mắt tước đoạt khả năng nói chuyện của tôi. Tôi chỉ có thể nằm rã rời trên nền đất, ngơ ngẩn nhìn Giang Phong.
Cách đó không xa, Giang Phong từ trên cao nhìn xuống tôi. Trong đôi mắt vốn luôn chứa đựng ý cười dịu dàng ấm áp, nay chỉ còn lại sự thờ ơ.
Một Giang Phong làm cho tôi cảm thấy xa lạ. Người đó... thật sự vẫn còn là Giang Phong sao?
Máu chảy ngày càng nhiều, ý thức của tôi cũng dần mơ hồ. Mí mắt bỗng dưng nặng trĩu...
Tôi mơ màng m.ô.n.g lung, đột nhiên rất muốn ngủ. Nhưng ngay lúc tôi sắp chìm vào cơn mê thì một giọng phụ nữ quen thuộc lại vang lên: "Xử được chưa?"
Là Du Giai!
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD