Cuộc Sống Mới Tuổi Bảy Mươi - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-14 11:19:36
Lượt xem: 496
Lúc đầu cũng là cả nhà vui vẻ, Thẩm Chi Châu đón được ánh trăng sáng về, con trai thấy Trần Uyên đoan trang, cháu trai cũng thích bà ấy nhẹ nhàng, cứ gọi bà nội không ngớt.
Nhưng việc nhà phải có người làm, Trần Uyên sống an nhàn sung sướng, là người mười ngón tay không dính nước mùa xuân.
Con trai vội vàng bỏ tiền ra thuê người giúp việc.
Việc nhà đã có người lo, nhưng việc đón đưa cháu trai cũng cần người, con dâu không yên tâm người giúp việc, con trai liền đi cầu xin Trần Uyên, Trần Uyên cũng một mực nhận lời, cười bảo bọn họ cứ yên tâm làm việc.
Con trai rất biết ơn về điều này:
"Con đã nói mà, dì Trần là người dễ nói chuyện nhất, dì và ba con đều là trí thức, không giống những người già cổ hủ kia."
Nhưng Trần Uyên mới đón được mấy ngày thì suýt làm mất cháu trai.
Hôm đó tan bọn học, bà dắt cháu trai đi dạo trong trung tâm thương mại, không nhịn được mà vào cửa hàng quần áo, chỉ lơ là một chút, đứa cháu trai bảy tuổi đã chạy mất dạng.
Bà hoảng hốt, vừa báo cảnh sát vừa huy động bảo vệ trung tâm thương mại, may mà cuối cùng có kinh không có hiểm, tìm được cháu trai ở tầng khác.
Trần Uyên vừa tức vừa gấp, chỉ vào cháu trai trách móc: "Không phải đã nói là ở trong cửa hàng đợi bà sao? Bà chỉ thử hai bộ quần áo có mấy phút, con chạy lung tung cái gì?"
Con dâu vội vã chạy đến vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Bề ngoài cô không biểu lộ gì, nhưng sau khi dắt cháu trai về nhà, cô ép con trai đến tìm tôi.
Con trai không chịu, nói Trần Uyên cả đời không con không cái, chưa từng nuôi con, lơ là một chút cũng là chuyện bình thường, sau này Trần Uyên nhất định sẽ cẩn thận hơn vân vân.
Nhưng tối hôm đó, Thẩm Chi Châu gọi điện cho con trai, bóng gió nói Trần Uyên về nhà thì đau lưng không chịu nổi, mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo mệt lử người, chuyện đón đưa con cái, để bọn họ nghĩ cách khác.
Con dâu cười lạnh, ép con trai đến đây chịu đòn nhận tội với tôi.
"Mẹ, trước đây đều là lỗi của con, mẹ đừng để trong lòng." Con trai cúi đầu: "Nhưng lúc đó con cũng đang tức giận, lời qua tiếng lại, không phải đều do mẹ ép con sao?"
Tôi không nói gì, con trai cười gượng vài tiếng, lại đi khắp nhà tôi xem, cuối cùng nằm lên chiếc ghế mát xa mới mua của tôi.
"Mẹ, không phải con nói mẹ, mẹ ly hôn rồi còn biết hưởng thụ, cái ghế mát xa này con thấy ở trung tâm thương mại, tám chín vạn đấy, mẹ cũng chịu chi thật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoc-song-moi-tuoi-bay-muoi/chuong-6.html.]
Tôi dùng lời của nó để chặn nó: "Mẹ chia của ba con nhiều tiền như vậy, không chọn họn đồ đắt tiền để mua thì tiêu sao cho hết?"
Hắn xoa mũi: "Mẹ, mẹ đừng giận con nữa, chồng mẹ không cần, con trai cũng không cần sao? Thần Thần là cháu ruột của mẹ, con không tin mẹ có thể nhẫn tâm nhìn nó không có ai chăm sóc."
Con dâu cũng thành khẩn mở lời: "Mẹ, trước đây là Thẩm Dục không biết điều, con đã nói với anh ấy từ sớm, dù thế nào đi nữa, những gì mẹ đã đóng góp cho gia đình nhỏ của chúng con đều có mắt nhìn thấy."
"Lần này Thần Thần suýt xảy ra chuyện, con không dám giao nó cho người ngoài nữa. Mẹ xem có thể không..."
"Nhưng mẹ đã đăng ký học đại học dành cho người cao tuổi, từ thứ Hai đến thứ Sáu ban ngày không có thời gian rảnh. Vậy nhé, nếu cuối tuần không có ai trông Thần Thần, các con cứ đưa cháu đến đây."
Tôi có chút khó khăn, con trai trợn tròn mắt: "Mẹ đăng ký học đại học dành cho người cao tuổi từ khi nào? Mẹ đúng là chịu khó vất vả thật——"
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: "Học đàn piano, mới mua đàn piano cách đây mấy ngày, chiều nay bên vận chuyển đã giao đến rồi."
Hắn nhíu mày, há miệng định nói gì đó, con dâu lập tức véo hắn một cái, cười nói: "Mẹ đăng ký học đại học dành cho người cao tuổi là chuyện tốt, để bồi dưỡng tình cảm.
Còn Thần Thần, con sẽ nghĩ cách khác."
8.
Lại qua hai tháng, khi nghe tin tức về Thẩm Chi Châu, vẫn là do con dâu dẫn cháu trai đến thăm tôi nói.
Nhắc đến Trần Uyên, ánh mắt cô lạnh lẽo:
"Hoàn toàn ra vẻ là nữ chủ nhân, bày biện lại toàn bộ ngôi nhà lòe loẹt. Bây giờ lại còn quấn lấy ba đòi đăng ký kết hôn."
"Mẹ yên tâm, con đã nói với Thẩm Dục, bảo anh ấy nói với ba, chúng con kiên quyết phản đối bọn họ đăng ký kết hôn."
"Trước đây khi mẹ còn ở đó, chúng con chỉ cần chuyên tâm làm việc, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì trong nhà. Bây giờ thì tốt rồi, chúng con đi làm ban ngày, con cái chỉ có thể gửi đi trông trẻ, thỉnh thoảng Thẩm Dục còn bị bà ta sai đi làm việc."
Nói rồi cô lại nháy mắt với tôi:
"Nghe nói ba cũng không chịu đăng ký kết hôn với bà ta, hai người cũng cãi nhau, con thấy ông già vẫn còn tỉnh táo lắm, chơi thì chơi, đăng ký kết hôn lại là chuyện khác."
Tôi bật cười, đành chuyên tâm cắt hoa quả cho cháu trai.