Cười Lên Em Nhé - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-06-04 11:45:11
Lượt xem: 1,045
Tôi cười với Đường Vi, giây tiếp theo, rút s.ú.n.g ra, chĩa vào đầu cô ta, bình tĩnh nói: "Không tới lượt cô lên tiếng."
Đường Vi sợ đến mức mặt mày trắng bệch, nhìn về phía Tống Đà cầu cứu.
Tống Đà châm thuốc lá, ngậm trong miệng, khóe môi treo nụ cười, đưa tay ấn s.ú.n.g của tôi xuống.
Hắn xoa rối tóc tôi, lười biếng nói: "Tôi dạy em dùng s.ú.n.g là để tự vệ, không phải để làm càn trước mặt tôi."
"Về nhà đi."
Hắn nắm tay Đường Vi vào nhà, bỏ lại tôi, cô độc đứng ngoài cửa, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Đáng lẽ tôi nên xoay người rời đi.
Nhưng mà, không được.
Tôi nhất định phải gả cho Tống Đà.
Tôi phải ngoan ngoãn, phải nghe lời, phải không biết liêm sỉ mà yêu hắn.
Tôi đứng trước cửa một lúc, tiêu hóa hết mọi cảm xúc, tự mình trở về nhà.
Đường Vi đã thay đồ ngủ, là váy ngủ dài của tôi, mặc trên người cô ta vừa vặn.
Cô ta tiến đến xin lỗi tôi: "Xin lỗi Tiếu Tiếu, vừa nãy tôi không có ý đuổi cô đi."
"Nghe A Đà nói, cô từng cứu mạng anh ấy, anh ấy là người trọng tình trọng nghĩa, tôi cũng vậy."
"Cô yên tâm, sau này cứ yên tâm ở đây, chúng tôi sẽ coi cô như em gái, nuôi cô cả đời."
Cô ta tùy tiện chỉ vào một căn phòng, nói với tôi: "Cô ở căn phòng kia đi, cứ coi đây là nhà mình, không cần câu nệ."
Tôi thấy buồn cười, cười nhìn cô ta hai cái, giơ tay tát cô ta một cái, lạnh lùng mắng: "Cái thứ gì vậy, cũng dám ra mặt sắp xếp tôi."
Tôi đẩy Đường Vi ra, đi thẳng về phía phòng ngủ chính, đóng sầm cửa lại.
Nửa đêm, Tống Đà đẩy cửa bước vào.
Tôi nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, khẽ hỏi: "Sao vậy, đến thay Đường Vi trút giận à?"
Tống Đà không nói, kéo cổ áo tôi, lôi tôi dậy.
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, muốn nói cho hắn biết, tôi cũng là người có tính khí.
Hắn lại bị tôi chọc cười, khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi tôi, nhỏ giọng nói: "Anh đến dỗ vợ yêu đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoi-len-em-nhe/chuong-3.html.]
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Nước mắt tôi òa khóa mi. Tôi há miệng cắn lên môi hắn.
Vị tanh ngọt lan tỏa trong khoang miệng hai chúng tôi.
Tôi bị Tống Đà hôn đến toàn thân mềm nhũn, lúc động tình nhất, hắn ghé vào tai tôi, dịu dàng dỗ dành: "Đi xin lỗi Đường Vi đi, anh không thích cô ấy cứ khóc mãi, không tốt cho mắt."
"Tiếu Tiếu, em ngoan ngoãn một chút, nhân lúc anh đang vui vẻ, đừng làm khó anh."
Tôi mỉm cười, im lặng một lát, khẽ nói, được.
Chuyện Tống Đà bắt tôi xin lỗi Đường Vi, rất nhanh lan truyền khắp khu Bắc.
Hắn mua cho Đường Vi một căn hộ, bao nuôi cô ta ở bên ngoài.
Mọi người đều nói, hắn sắp bỏ tôi rồi.
Tôi coi như không nghe thấy gì, chỉ cố gắng diễn tốt vai diễn vị hôn thê ngoan ngoãn của hắn.
Hôn lễ của tôi và Tống Đà được ấn định vào một tháng sau, ngày nào tôi cũng đếm ngược thời gian.
Tống Đà vuốt ve tóc tôi, dịu dàng hỏi: "Muốn gả cho anh đến vậy sao?"
Tôi ôm cổ hắn, ghé vào tai hắn nói: "Đây là ước nguyện cả đời của em."
Hắn mỉm cười, không biết từ đâu lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, đeo vào ngón áp út của tôi.
Lười biếng nói: "Sinh nhật vui vẻ, vợ yêu."
Hôm nay là sinh nhật tôi, Tống Đà có việc, không thể ở bên tôi.
Nhưng quà hắn tặng, đủ để tôi vui vẻ rất lâu.
Hắn đã đặt nhà hàng Hồ Tâm, hẹn vài người bạn đến chơi với tôi.
Lúc tôi đến, lại nhìn thấy Đường Vi cũng ở đó.
Cô ta nhìn thấy tôi, cười đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Tiếu Tiếu, tôi đến đây cô không khó chịu chứ?"
"Lần trước là A Đà ép cô xin lỗi tôi, rõ ràng tôi đã nói không cần, anh ấy lại nói không nỡ để tôi chịu uất ức, đều tại anh ấy, khiến cô buồn lòng rồi."
"Thật ra tôi rất thích cô, cũng muốn làm bạn với cô, cô đừng ghét tôi, được không?"
Tôi im lặng nhìn cô ta, không nói gì, chỉ đưa tay vuốt lại mái tóc mai.
Chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời, Đường Vi sững sờ, đỏ hoe mắt, nhỏ giọng hỏi: "Tống Đà tặng nhẫn cho cô à?"