Cười Lên Em Nhé - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-06-04 11:49:03
Lượt xem: 580
Tôi mỉm cười, hỏi ngược lại: "Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy, anh ấy không tặng nhẫn cho tôi, chẳng lẽ lại tặng cho cô sao?"
Mọi người vây lại, ồn ào bàn tán: "Chị dâu, thật tuyệt, bao nhiêu năm nay, chị vất vả cùng Tống tiên sinh vào sinh ra tử, anh ấy nhất định đều ghi nhớ trong lòng."
"Chiếc nhẫn này tôi từng thấy trong buổi đấu giá, hình như phải mấy trăm vạn, Tống tiên sinh thật sự rất yêu chiều chị."
"Chị dâu, chị có thể tháo nhẫn ra cho chúng em ngắm một chút được không?"
Sắc mặt Đường Vi càng lúc càng khó coi, tôi tháo nhẫn định đưa cho mọi người, cô ta bỗng nhiên đẩy tôi một cái.
Tôi ngã xuống đất, chiếc nhẫn trên tay cũng văng ra, rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
5.
Cú ngã này khiến tôi rất đau, lúc đứng dậy, bụng bỗng nhiên nhói lên một cái.
Đường Vi tỏ vẻ hoảng hốt, vừa khóc, vừa xin lỗi tôi.
"Xin lỗi, Tiếu Tiếu, đều tại tôi bất cẩn."
"Cô đừng lo lắng, tôi sẽ nói với A Đà, bảo anh ấy mua nhẫn kim cương lớn hơn bù cho cô, anh ấy luôn hào phóng với tôi, tôi muốn gì anh ấy cũng mua cho."
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, bình tĩnh nói: "Không cần phiền phức như vậy, đồ là do cô làm rơi, cô tự mình nhặt lên là được rồi."
Tôi đưa tay túm tóc Đường Vi, ấn cô ta xuống nước.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Đường Vi hét lên kêu cứu, hiện trường nhất thời hỗn loạn.
Bỗng nhiên có người hô: "Dám làm càn trước mặt Tống tiên sinh sao!"
Nghe thấy tên Tống Đà, tất cả mọi người đều im lặng.
Hắn ôm một bó hoa hồng, chắc là muốn cho tôi một bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoi-len-em-nhe/chuong-4.html.]
Đường Vi hung hăng đẩy tôi ra, lao vào lòng Tống Đà, khóc lóc kể lể: "A Đà, cô ta ném mất dây chuyền của em, cô ta ném mất di vật mẹ để lại cho em!"
Dây chuyền của Đường Vi, có lẽ là do vừa nãy hỗn loạn quá, vô tình rơi vào bụi cỏ xung quanh.
Tôi siết chặt tay, móng tay bấm vào da thịt, chịu đựng cơn đau bụng, khẽ nói: "Em không động vào dây chuyền của cô ta, nhưng cô ta đã ném nhẫn cưới của chúng ta xuống hồ rồi."
"Tống Đà, nhẫn anh tặng em bị mất rồi, em không tìm lại được nữa..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Tống Đà lạnh lùng ngắt lời: "Chỉ là một chiếc nhẫn, rất quan trọng sao?"
Tôi ngây người, bỗng nhiên cười, hỏi ngược lại: "Tống Đà, nhẫn cưới anh tặng em, nó không quan trọng sao?"
Hắn nhìn chằm chằm tôi, từng chữ từng chữ nói: "Hứa Tiếu Tiếu, dây chuyền của Đường Vi, là di vật mẹ cô ấy để lại."
"Nhẫn có thể mua lại, di vật thì sao?"
Tống Đà ném bó hoa hồng định tặng tôi vào thùng rác, trầm giọng nói: "Hứa Tiếu Tiếu, đồ cô làm rơi, tự mình đi tìm."
Có người lên tiếng nói giúp tôi: "Tống tiên sinh, hình như chị dâu không được khỏe..."
Đường Vi ngắt lời anh ta, giả vờ khuyên nhủ Tống Đà: "Thôi, A Đà, em biết Tiếu Tiếu ghét em, chỉ cần cô ấy hả giận là được."
"Dù là cô ấy làm mất di vật của mẹ em, nhưng em không trách cô ấy, em tự mình tìm, anh đừng vì em, mà làm tổn thương cô ấy."
Tống Đà không để ý tới cô ta, chỉ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng hơn, hắn hỏi tôi: "Không khỏe chỗ nào?"
Tôi giật giật khóe miệng, cười nhẹ, lắc đầu nói không sao.
Xoay người đi về phía bụi cỏ ven hồ.
Tiết trời đầu thu, lạnh thật đấy.