Cười Lên Em Nhé - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-06-04 11:58:47
Lượt xem: 1,045
Đêm hôm đó, tôi bị sảy thai rồi mất m.á.u cấp.
Cộng thêm vết thương do s.ú.n.g bắn, tôi suýt chút nữa đã chết.
Bác sĩ kéo tôi trở về từ cõi chết, tôi nằm trên giường bệnh rất lâu, hoãn cả hôn lễ.
Nghe nói, kẻ b.ắ.n tôi hôm đó, là đến tìm Đường Vi trả thù.
Tôi và Tống Đà sống ở biệt thự trên núi, xung quanh tường đều có lưới điện, chỉ là hôm đó mưa to quá, lại mất điện, nên mới để cho người nọ lẻn vào được.
Đường Vi nói, người này là oan gia mà ba cô ta kết thù sau khi phá sản, không liên quan gì đến cô ta.
Nhưng mà, người nọ đến thật đúng lúc.
Đúng lúc giống như, Đường Vi đưa tiền cho hắn ta, để hắn ta g.i.ế.c tôi.
Đường Vi nắm tay tôi, khóc lóc thảm thiết xin lỗi: "Xin lỗi, Tiếu Tiếu, đều tại tôi."
"Nếu không phải A Đà chỉ lo bảo vệ tôi, quên mất cô, thì cô đã không bị thương rồi."
Tống Đà cắt ngang lời cô ta, giọng nói khàn khàn: "Câm miệng, cút ."
Đường Vi đứng dậy, quay đầu nhìn hắn, cắn môi ấm ức hỏi: "Anh đang đuổi em đi sao? Tống Đà, em bị trầm cảm, anh không quan tâm em nữa sao..."
Tống Đà lạnh lùng, xoay người đi ra ngoài.
Hắn nói với Đường Vi: "Cô ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Đường Vi quay đầu nhìn tôi đầy khiêu khích, nói: "Tiếu Tiếu, tôi bị bệnh rồi, A Đà nhất định không nỡ để tôi đi đâu, cô đừng giận anh ấy."
"Ngày mai tôi lại đến thăm cô."
Cô ta vội vàng đi theo Tống Đà, cố ý để tôi nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Một lúc sau, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoi-len-em-nhe/chuong-8.html.]
Tôi chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Tống Đà đang bóp cổ Đường Vi, ấn cô ta lên tường.
Gân xanh trên cánh tay Tống Đà nổi lên, tôi chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy.
Hắn nghiến răng, từng chữ từng chữ mắng Đường Vi: "Tên đó vào bằng cách nào, trong lòng cô phải rõ hơn ai hết."
"Đường Vi, tôi nể tình cũ, muốn giúp cô một tay, cô đừng được đằng chân lân đằng đầu."
"Mẹ kiếp cô nghe cho rõ đây, đời này, đời sau, đời sau nữa, tôi chỉ yêu một mình Hứa Tiếu Tiếu."
"Không phải cô muốn c.h.ế.t sao? Được, tôi thành toàn cho cô."
Đường Vi trợn to hai mắt, nước mắt rơi lã chã, sắc mặt đỏ bừng.
Cô ta dần dần mất đi sức lực, người xung quanh liền lên tiếng khuyên Tống Đà: "Tống tiên sinh, đây là bệnh viện, để người khác nhìn thấy không hay đâu."
Tống Đà hít sâu một hơi, nhẹ nhàng buông tay, Đường Vi như một đống bùn nhão, ngã khuỵu xuống đất.
Cô ta không còn sức để nói chuyện nữa, chỉ biết nắm chặt ống quần Tống Đà, liên tục lắc đầu.
Có người liếc nhìn Đường Vi, cúi đầu hỏi Tống Đà: "Tống tiên sinh, tiếp theo, xử lý thế nào ạ?"
Tống Đà mỉm cười, nhưng đáy mắt lại là sự lạnh lẽo thấu xương.
Hắn liếc nhìn người nọ, hỏi ngược lại: "Đường Vi hại c.h.ế.t con tôi, còn suýt chút nữa hại c.h.ế.t vợ tôi, anh nói xem, nên xử lý thế nào?"
Người nọ liếc nhìn vào phòng bệnh, dè dặt đáp: "Hay là chờ chị dâu khỏi bệnh, xử lý thế nào, nghe theo chị dâu ạ."
Tống Đà lấy t.h.u.ố.c lá ra hút, không nói gì, coi như là đồng ý.
Tôi biết, hắn căn bản không nỡ để Đường Vi c.h.ế.t thật.
Tình yêu cuồng nhiệt thời thanh xuân, sẽ khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên.
Nhưng may mắn là, tôi không quan tâm.