Cười Lên Em Nhé - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-04 11:56:08
Lượt xem: 720
Tôi ngây ngốc nhìn Tống Đà dịu dàng như vậy.
Bỗng nhiên cảm thấy hắn cách tôi thật xa xôi.
Tôi không biết phải làm sao, mới có thể giữ chặt hắn, không để hắn rời đi.
Đường Vi ôm chặt Tống Đà, ánh mắt cô ta xuyên qua vai Tống Đà, rơi trên người tôi.
Như thể, đang cười nhạo.
Tôi nghe thấy cô ta hỏi Tống Đà: "Thật ra anh căn bản không yêu Hứa Tiếu Tiếu, đúng không? Anh chỉ là muốn chọc tức em, đúng không?"
Tống Đà không nói, Đường Vi liền giục giã: "Nói mau đi! Có phải anh không yêu Hứa Tiếu Tiếu, người anh yêu là em, đúng không?"
"Tống Đà, nếu anh không dỗ em vui vẻ, em sẽ không về với anh đâu!"
"Em sẽ thật sự rời đi, anh sẽ không bao giờ tìm thấy em nữa!"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tống Đà thở dài, mỉm cười, bất đắc dĩ dỗ dành: "Phải, những gì em nói đều đúng."
"Anh yêu em, được chưa? Đường Vi, anh vẫn còn yêu em, em có thể về nhà với anh không?"
Đường Vi bĩu môi, nũng nịu nói: "Em không tin, trừ khi, anh hôn em một cái."
Cô ta khẽ nhắm mắt lại, ngọt ngào chờ đợi, khẽ nói: "Tống Đà, hôn em đi."
Tôi gần như lần đầu tiên mất bình tĩnh, hét lên: "Tống Đà, đừng! Chúng ta sắp kết hôn rồi..."
"Anh có thể nào, chia sẻ một chút sự mềm lòng dành cho Đường Vi, cho em được không?"
Tống Đà quay đầu nhìn thấy tôi, sững sờ.
Đường Vi dựa vào lòng hắn, đắc ý nhìn tôi cười.
Cô ta bỗng nhiên khóc òa, giả vờ sụp đổ, tay cầm con d.a.o nhỏ, dí vào cổ mình.
Cô ta hét lên: "Tống Đà, bảo cô ta cút đi, bảo Hứa Tiếu Tiếu cút đi, em không muốn nhìn thấy cô ta nữa!"
"Nếu anh không muốn mất em, thì bảo cô ta cút đi! Mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoi-len-em-nhe/chuong-7.html.]
Tống Đà gật đầu nói được, quay đầu nhìn tôi, lạnh lùng nói: "Tâm trạng Đường Vi hiện tại không ổn định, anh không muốn để cô ấy khó chịu thêm nữa."
"Em... đi đi."
Tôi run rẩy, kìm nén tiếng khóc, nhỏ giọng nói: "Tống Đà, em có chuyện muốn nói với anh, em mang thai rồi."
Tống Đà sững sờ, ngay cả Đường Vi cũng câm nín, trừng mắt nhìn tôi.
Tôi sờ tờ giấy khám thai trong túi, định lấy ra cho hắn xem, nhưng lại không biết từ đâu vang lên một tiếng súng.
Đường Vi sợ hãi chui vào lòng Tống Đà, Tống Đà đưa tay ôm chặt cô ta.
Bỏ lại một mình tôi, run rẩy vì tiếng súng.
Tôi đã cùng Tống Đà vào sinh ra tử vô số lần, nhưng hắn biết, tôi sợ nhất là nghe thấy tiếng súng.
Trước đây, hắn sẽ che tai tôi lại, cười mắng tôi là đồ nhát gan.
Chỉ là hiện tại, người sẽ che tai bảo vệ tôi, đang ôm người phụ nữ khác trong lòng, không còn quan tâm đến tôi nữa.
Tiếng s.ú.n.g liên tiếp vang lên, tôi ôm đầu muốn ngồi xổm xuống, nhưng lại cảm thấy bụng đau đớn tê dại.
Máu tươi, nhuộm đỏ chiếc váy ngủ trắng tinh của tôi.
Tống Đà gọi tên tôi: "Hứa Tiếu Tiếu!"
Giọng nói đầy hoảng loạn.
Hắn đỡ tôi dậy, đưa tay che vết thương trên bụng tôi.
Hắn khóc, liên tục nói xin lỗi, liên tục cầu xin tôi đừng chết.
Tôi cười với hắn, chậm rãi lấy ra tờ giấy khám thai nhăn nhúm mà tôi luôn mang theo bên mình.
Khẽ nói: "Tống Đà, cho anh xem này, con của chúng ta."
"Đáng tiếc quá, có lẽ chúng ta, không bao giờ gặp lại nó nữa rồi."