Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuồng Ôm - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2024-09-11 22:32:32
Lượt xem: 339

Hắn không ngừng tự đập cơ thể vào tường. Trên cánh tay trần trắng nõn của anh có những vết bầm tím, trông rất đáng sợ.

Tôi giật mình kêu lên, vô thức đưa tay ra ngăn cản

“Bạn đang làm cái gì vậy?”

Tôi giơ tay ra ngăn cơ thể hắn đập vào tường, cú va đập cũng khiến tay tôi đau rát.

Da hắn nóng bỏng, nóng tới mức khiến tôi quên luôn cả cái tay đau nhức của mình.

Thân thể người nọ bỗng cứng đờ lại, hắn lùi lại phía sau mấy bước, hốt hoảng cầm lấy cái áo khoác mặc lên. Dáng người mảnh khảnh đầu vết bầm bị che đi.

Xuyên qua ánh sáng chiếu vào phòng, tôi thấy được một khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, còn chưa kịp kinh diễm thì bị che mất. Hắn xoay lưng lại, lấy chiếc kính đen từ trong túi áo khoác đeo lên. Giọng hắn trầm xuống “Đi ra!”

Mái tóc dài che gần hết khuôn mặt, trông hắn có vẻ suy sụp và chán nản.

Nhưng tôi nhận ra.

Là Thẩm Tùy Hoài.

Chàng trai âm u đã cướp đi vị trí đầu bảng của Kỷ Tòng Chí.

Kỷ Tòng Chí trước đây đã nói đùa với tôi rằng anh ta muốn tôi dụ dỗ hắn yêu đương để hắn rớt khỏi bảng. Nhưng tôi đã bị từ chối một cách giận dữ.

"Bạn ổn chứ?"

Tôi thận trọng hỏi, mắt tôi vô thức rơi vào cánh tay anh. Vừa rồi hắn có phải đang làm tổn thương chính mình không?

Thẩm Tùy Hoài lùi lại phía sau vài bước, kéo dài thêm khoảng cách với tôi.

Hắn thấp giọng có chút tức giận “Không liên quan tới bạn.”

Nói xong liền xoay người muốn rời đi, tôi vội vàng đuổi theo.

Ngay sau đó, Thẩm Tùy Hoài sững sờ nhìn cánh cửa bị khóa ngoài.

“Thật xin lỗi…”

Tôi cười yếu ớt “Có lẽ lôi khiến bạn bị liên lụy rồi.”

4.

Thẩm Tùy Hoài không có điện thoại di động, hắn quây trở về vị trí cũ, gục mặt vào đầu gối trầm lặng không nói.

Trong lòng tôi có nhiều điều muốn nói, nhưng bị cái biểu cảm người lạ chớ lại gần kia của Thẩm Tùy Hoài làm cho không dám tiến lên. Tôi không còn cách nào khác đành ngồi ở đầu bên kia, ngơ ngác đi theo hắn.

Tôi đột nhiên nhớ tới lời khen của giáo sư ngày hôm qua, cô nói nếu tôi đi thi nhất định sẽ có giải. Lại nhớ đến ánh mắt của bố mẹ dừng lại trên người tôi nhiều hơn trước, lại nhớ đến ánh mắt thù địch của Khương Nghiên, sự thông đồng ác độc của Kỷ Tòng Chí,..

Nhưng cuối cùng, hiện lên trong đầu tôi lúc này chính là khuôn mặt xinh đẹp kia lóe lên trong khoảng khắc.

Thân hình gầy gò nhưng cân đối, là vẻ đẹp có thể lưu lại trong sách vẽ như một người mẫu.

Mặc dù đã bị che mất.

Tôi không khỏi có chút tiếc nuối nhìn Thẩm Tùy Hoài, nhưng lại nhận thấy tâm trạng của hắn không tốt chút nào.

Toàn thân run rẩy. Bàn tay nắm chặt lấy tay kia, không ngừng tự cào cấu, để lại vết đỏ ửng trên làn da trắng nõn, giống như đang chịu đựng thứ gì đó rất khủng khiếp.

"Thẩm Tùy Hoài! Cậu sao vậy?"

Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác và lao tới. Trong lòng áy náy lại sợ. Tôi còn tưởng rằng hắn sẽ bảo tôi tránh ra một lần nữa. Tôi thậm chí còn nghĩ đến những câu từ thuyết phục hắn phải xử lí vết cào kia ra sao.

Nhưng lần này không có gì cả.

Tay hắn siết lấy ống tay áo khoác, chiếc kính đen bị ném xuống từ lúc nào. Tóc mái dài ướt nhẹp dính lộn xộn vào trán. Thiếu niên âm u ngẩng đầu lên, lộ ra con mắt vô cùng xinh đẹp, đuôi mắt còn mang theo nét cười khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuong-om/chuong-2.html.]

Hắn nhìn tôi chằm chằm, giọng nói kìm nén run rẩy “Bạn…có thể chạm vào tôi lần nữa không?”

5.

Tôi không quá hiểu rõ con người Thẩm Tùy Hoài, chỉ biết thành tích học tập của hắn rất tốt, nhưng trời sinh tính tình lại cổ quái, ngay cả trong mùa hè nóng nực cũng quấn chặt thân cái áo khoác. Nhiều người thầm suy đoán rằng Thẩm Tùy Hoài bị bệnh về thể chất hoặc tinh thần.

Tóm lại, ngoài điểm số ra thì cậu ấy không đáng yêu chút nào.

Nhưng bây giờ tôi nghĩ họ đã sai. “Hả?”

Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt thanh tú quá mức của Thẩm Tùy Hoài, đầu óc rối bời, vô thức hỏi “Chỗ nào?”

Đôi mắt tôi di chuyển xuống khuôn mặt và dừng lại ở nửa xương quai xanh lộ ra ở cổ áo của hắn, thân hình hắn gầy gò, xương quai xanh hãm sâu xuống trông có chút kì dị.

Đó là vẻ đẹp mà tôi thậm chí không thể vẽ được nếu cố gắng hết sức để tạo bóng!

Tôi không thể không ghen tị.

Cho đến khi Thẩm Tùy Hoài nắm lấy tay tôi đặt lên lòng bàn tay hắn. Đầu tiên nó ngập ngừng trên đầu ngón tay, rồi chậm rãi xuống dưới chạm vào lòng bàn tay.

Tôi cứng đờ không dám cử động, cảm nhận được những đầu ngón tay nóng hổi trên cổ tay mình.

“Tại sao…lại không cảm thấy bài xích?”

Hắn nhìn tay tôi chằm chằm, lẩm bẩm.

Tôi nhất thời không nghe rõ nên nói: “Cậu nói gì cơ?”

Thẩm Tùy Hoài mím chặt môi, im lặng.

Tôi có chút không tự nhiên cuộn ngón tay lên, nhịn không được nhỏ giọng hỏi hắn “Cậu thấy tốt hơn chưa? Mình…như này bao lâu nữa?”

Tư thế này luôn khiến tôi có cảm giác như đang ôm một chú chó.

Hắn coi tôi là con cún sờ sờ để an ủi hả?

Vẻ mặt tôi đau khổ khi nghĩ đến điều đó. Gì cũng được, tại sao lại là chó?

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

Thẩm Tùy Hoài dừng lại.

Hắn ngước mắt lên nhìn tôi rồi đột nhiên lấy từ trong túi ra một cuốn sổ tay. Hắn cắn nắp bút và viết gì đó vào cuốn sổ. Cuối cùng, hắn đưa nó cho tôi: "Hoàn thành câu hỏi này."

Giọng nói khàn khàn và kiềm chế, nhưng nghe hay hơn trước rất nhiều.

Tôi sững sờ, không dám tin: "Làm bài? Ở đây?"

Ôi má ơi, học bá có khác, ở đâu cũng có thể nghĩ đến chuyện bài tập.

Thẩm Tùy Hoài ậm ừ: “Tuần trước trong đề thi tuần môn toán có ba câu hỏi giống nhau. Cậu…”

“Tôi làm!” Tôi ngay lập tức phấn khích. Trước khi anh kịp phản ứng, tôi đã chộp lấy cuốn sổ và bắt đầu làm các câu hỏi. Tôi thậm chí không có thời gian để suy nghĩ tại sao Thẩm Tùy Hoài lại biết rõ câu mà tôi làm sai.

Tôi phải thừa nhận, trong môn toán tôi là kẻ thất bại điển hình, có lẽ đó cũng là một loại tài năng chăng?

Dù sao thì bây giờ cũng không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi. Tôi tự nghĩ, buộc bản thân phải tập trung vào các câu hỏi.

Hoàn toàn không biết Thẩm Tùy Hoài đang do dự.

Tay hắn vô ý trượt qua tay tôi, mu bàn tay chạm nhẹ.

Hắn buông ra một tiếng thở dài mãn nguyện gần như không thể nghe được rồi nhanh chóng che giấu nó đi.

Tôi tập trung hoàn toàn vào việc giải quyết câu hỏi.

Nhưng mà, dạng bài này trước đây giáo sư nói giải như thế nào nhỉ? Nghĩ không ra, tôi vô thức cắn nắp bút. 

 

Loading...