Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuồng Ôm - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2024-09-11 22:32:56
Lượt xem: 369

Tôi ngại không dám hỏi Thẩm Tùy Hoài, càng cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u bút, cố vắt óc nghĩ ra lời giải.

Cho đến khi—

"Cậu đã tính toán rằng giá trị của a còn lớn hơn phạm vi được đưa ra trong câu hỏi ban đầu phải không?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên cạnh.

Tôi hoảng sợ đến mức vô thức gạch bỏ đáp án mình vừa giải được, cố chấp cãi lại “Đây chỉ là bản nháp linh tinh thôi!”

“Lời giải thiếu mất phần quan trọng rồi…”

Giọng nói trong mắt Thẩm Tùy Hoài càng ngày càng nhỏ. Tôi vẫn kiên trì biện hộ cho bản thân “Tôi nhớ thầy đã nói thế này mà!”

Thẩm Tùy Hoài ậm ừ. Ánh mắt của hắn dừng lại ở nắp bút bị tôi cắn, thấp giọng nói “Để tôi giảng một lần cho…”

Thế là tôi chỉ có thể cười khô khan “Được rồi…cảm ơn.”

6.

Kỳ thực tôi không có bất kỳ hy vọng nào đối với lời giải thích của Thẩm Tùy Hoài, bởi vì đáp án trong mắt các học bá như hắn nhìn cái là biết, không cần giải, giống như mỗi lần Kỷ Tòng Chí giảng bài cho tôi đều không kiên nhẫn nói “Tại sao cô không học thuộc công thức đi?”

“Không có tại sao gì hết, cứ thế mà chép cho nhanh.”

Nhưng Thẩm Tùy Hoài lại khác. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn gần như làm theo ý tưởng trả lời câu hỏi ban đầu của tôi.

"Thầy chưa từng dạy giải pháp này bao giờ."

Tôi vô thức ngồi cạnh Thẩm Tùy Hoài và nhìn xuống cuốn sách, thậm chí còn không nhận thấy rằng chúng tôi đang tiến gần hơn rất nhiều vào thời điểm này. Thân thể Thẩm Tùy Hoài cứng đờ, sau đó hắn nhẹ nhàng kéo cuốn sổ xuống. Tôi vô thức quay lại nhìn xa hơn.

Hắn ậm ừ “Không có nghĩa là nó không có.”

Tôi gật đầu hiểu ý nhưng cũng lo lắng: “Cậu vẫn thấy khó chịu à?”

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng dị thường của Thẩm Tùy Hoài, tôi không khỏi cảm thấy áy náy. Nếu không có tôi thì hắn sẽ không bị mắc kẹt ở đây.

“Tôi ổn.”

Thẩm Tùy Hoài kiềm chế nhắm mắt lại. Khi hắn mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt của hắn rõ ràng đã bình tĩnh lại.

“Nhìn đề đi.”

Mặc dù cuối cùng cũng giải ra được đáp án nhưng lời giải rất rườm rà phức tạp.

“Đây là giải pháp mà giáo viên đã dạy trên lớp. Cậu có thể so sánh hai cách xem, thực ra cũng giống nhau, từ cái này suy ra cái kia thôi.”

Từng chút một, tôi đi theo dòng suy nghĩ của Thẩm Tùy Hoài. Tôi chợt nhận ra rằng những công thức mà trước đây tôi thậm chí không thể nhớ được thực ra không hề nhàm chán.

“Cậu giỏi thật đó!”

Tôi không kìm được cảm thán “Tôi tưởng những học sinh đứng đầu như các cậu sẽ chỉ cân nhắc giải pháp tiết kiệm thời gian nhất khi giải quyết vấn đề.”

Tôi giật mình nhận ra rằng mình đã vô tình đến rất gần Thẩm Tùy Hoài vì muốn nghe hắn giảng cho rõ, cánh tay sát vào nhau, tôi lập tức bối rồi xin lỗi “Ôi, xin lỗi…”

Vừa dứt lời, tôi lại chợt nhận ra bản thân mình cuống quá mức mà càng nắm chặt cánh tay hắn hơn.

Tôi “…”

Trong nháy mắt mặt tôi đỏ bừng lên, ấp úng buông ra, xin lỗi hắn không ngừng. Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt không mấy thoải mái rõ ràng của Thẩm Tùy Hoài, tôi cảm thấy vô cùng áy náy.

“Không sao đâu.”

Hắn lắc đầu, khéo léo chuyển chủ đề. “Cậu có muốn làm thêm dạng bài này không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuong-om/chuong-3.html.]

Tôi trầm mặc một lúc, sau đó điên cuồng gật đầu. Không kìm được nghĩ thầm, ai nói Thẩm Tùy Hoài tính cách khó gần chứ? Rõ ràng là người rất dễ mến!

Hắn chính là một thiên thần xinh đẹp và tốt bụng!

7.

Thời gian trôi qua từng phút từng phút, cho đến khi tiếng khóa cửa được kéo ra vang lên, tôi giật mình nhảy dựng lên rồi vô thức chạy về phía cửa “Chúng ta có thể ra ngoài rồi!”

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

“Chúng ta?”

Cánh cửa được mở ra, ánh sáng chiếu vào làm tôi nheo mắt lại. Kỷ Tòng Chí đứng ở cửa nhướn mày “Ở đây còn có người khác à?”

Tôi vô thức quay đầu lại, lại phát hiện ở vị trí vừa nãy đã không thấy bóng dáng của Thẩm Tùy Hoài ở đâu. Tôi ngẩn ra, rồi không nói gì, yên lặng cất quyển sách vào trong cặp.

Bầu không khí im lặng khiến Kỷ Tòng Chi có chút không vui.

Hắn không muốn nói chuyện, liền mặc kệ, chỉ là giọng nói có chút khó chịu “Đi thôi.”

Tôi đi theo đằng sau Kỷ Tòng Chí, chẳng bao lâu đã thấy Khương Nghiên đang đợi ở bên ngoài. Chị ấy liếc nhanh về phía tôi, quay sang nói với Kỷ Tòng Chí với vẻ trách móc “Em ấy không chịu về nhà, làm tôi phải bỏ việc đang làm ra ngoài tìm người. Tuần sau tôi còn có một cuộc thi!"

“Tiểu Chu vô tình quên mất.”

Khi đối mặt với Khương Nghiên, Kỷ Tòng Chí, người luôn nổi loạn, đột nhiên biến thành một chàng trai nhà bên hiền lành vô hại. Anh ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình với Khương Nghiên.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi cảnh cáo: "Tôi chỉ muốn cô ấy nghỉ ngơi thật tốt. Tiểu Chu và những người khác có thể đã hiểu lầm ý tôi, khiến Khương Diệp bỏ lỡ trận đấu. Nhưng em cũng biết tôi không có ý đó phải không?"

Tôi không để ý, chỉ trầm ngâm suy nghĩ. Rõ ràng sự thiên vị của Kỷ Tòng Chí đối với Khương Nghiên rõ ràng như thế, tại sao trước kia tôi cứ nghĩ chỉ cần mình nhiệt tình và chăm chỉ thì sẽ có cơ hội với anh ta?

“Không tham gia cuộc thi thì thôi, không tham gia nữa.”

Khương Nghiên cau mày nhìn tôi, khịt mũi lạnh lùng: "Dù sao, tham gia cuộc thi kiểu này không thể cộng điểm vào kỳ thi tuyển sinh đại học. Nếu có thời gian, em nên tập trung học hành để có thể trả lời nhiều câu hỏi hơn, cải thiện điểm số để bố mẹ phải xấu hổ trước mặt thầy cô!”

“Em không thông minh thì đừng có làm những chuyện thừa thãi nữa, đừng lúc nào cũng giở thủ đoạn để thu hút sự chú ý. Khương Diệp, em không phải trẻ con.”

Chị ta răn dạy tôi với cái vẻ cao cao tại thượng.

“Tôi không…”

Tôi muốn phản bác, nhưng lại không có ai nghe. Kỷ Tòng Chí và Khương Nghiên đi ở phía trước. Hai người nói về những chuyện khác và hời hợt gạt bỏ vấn đề này ra sau đầu.

Như thể việc hôm nay tôi bị bọn họ hãm hại bỏ lỡ mất cuộc thi quan trọng kia là chuyện bình thường không đáng nhắc tới.

Trước khi vào nhà, Kỷ Tòng Chí chặn tôi lại “Cô không được nói chuyện này cho ai biết, đặc biệt là chị Nghiên.”

Có lẽ anh ta lo lắng giọng điệu của anh ta khiến tôi không hài lòng mà làm loạn lên, bèn đưa tay ra vuốt tóc tôi một cách trìu mến, an ủi giống như bố thí “Được rồi, chuyện hôm nay tính là một điều ước, cố lên Khương Diệp, em sắp đến dích rồi.”

Kỷ Tòng Chí hình như đã quên mất, rằng tôi đã nói tôi từ bỏ.

Tay tôi chạm vào quyển vở trong cặp, liền nhớ tới Thẩm Tùy Hoài. Gia cảnh của hắn nghèo, bản thân hắn lại không thích kết giao với ai.Kỷ Tòng Chí đã để mắt tới hắn, chỉ là chưa tìm được người phù hợp.

Mà tôi—

“Sắp thi cuối kỳ, không phải anh vẫn luôn không thích bị hơn một bậc bởi Thẩm Tùy Hoài phải không?”

Tôi cụp mắt, kìm nén nhịp tim, cố gắng bình tĩnh nói: "Vậy tôi sẽ đến gần anh ấy. Dù sao tôi học kém, thích gây rắc rối, dẫn một học sinh giỏi vào rắc rối cũng không sao."

"Sao đột nhiên em lại..."

“A Chí, lại đây.”

Khương Nghiên gọi anh ta từ phía xa. Kỷ Tòng Chí khẽ cau mày, nuốt hết những lời định nói xuống bụng.

“Được rồi.”

Ánh mắt anh ta dõi theo Khương Nghiên, gật đầu, không để chuyện này vào đầu, theo thói quen dỗ dành tôi qua loa lấy lệ “Vậy khi chuyện này kết thúc, anh sẽ đồng ý hẹn hò với em.” 

Loading...