Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuồng Yêu - Chương 4-5.1

Cập nhật lúc: 2024-07-09 17:57:34
Lượt xem: 9,129

4.

"Ba! Mở cửa!"

Thật là chuyện nực cười! Mật mã cửa nhà bị ba tôi đổi mất rồi.  Chính mình lại không vào được nhà mình!

Bạn thân cũng không gọi được, chưa kể đến họ hàng gì đó, từng người từng người đều là lũ chó má.

Vừa nghe tin công ty phá sản liền chặn liên lạc với chúng tôi.

Thôi xong! Lần này thật sự hết hy vọng rồi.

Tôi kéo vali, ngồi phịch xuống vệ đường.

Đói bụng quá, phải gọi đồ ăn ngoài ăn thôi.

"Điện thoại..."

Tôi mò mẫm hồi lâu.

Chết tiệt!

Sét đánh ngang tai!

Tôi không mang theo!

Ôi trời… Lần này thật sự phải lang thang rồi.

Tôi cũng không dám quay về nhà họ Ôn nữa. Ở đó chính là hang sói! Sớm muộn gì tôi cũng bị Ôn Thời Tứ ăn tươi nuốt sống! Tôi phải giữ gìn thân thể trong sạch cho những người bạn trai tương lai!

Một chú chó nhỏ ve vẩy đuôi, ngoạm theo một chiếc túi nilon, vui vẻ chạy qua trước mặt tôi.

Trong túi nilon hình như là bánh mì. Chắc là người tốt bụng nào cho. Phúc đến tâm linh, tôi hét lớn.

"Đứng lại!"

Chú chó quay đầu, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn tôi, như thể đang hỏi có chuyện gì vậy?

Nhìn thấy ánh mắt ấy, tôi bỗng chốc chột dạ.

"Cái đó... cái này..."

Mười giây sau, tôi đang ăn một nửa ổ bánh mì, chú chó nằm gọn trong lòng tôi ăn nửa còn lại.

Chán nản quá.

Bây giờ chỉ có thể tranh đồ ăn với chó rồi.

Ôn Thời Tứ! Tất cả đều tại anh! Ba tôi cũng không cần tôi nữa!

Nước mắt lưng tròng, chú chó l.i.ế.m tôi một cái, như thể đang an ủi tôi.

"Bẩn c.h.ế.t đi được! Đi ra!"

Tôi đẩy nó ra. Chú chó lông xù lại chui vào lòng tôi.

Thôi được rồi… Ăn của người ta thì phải nể nang người ta chứ.

5.

Tiểu thư phá sản lưu lạc đầu đường xó chợ.

Đi làm sao?

Đi làm là không thể nào. Thà bị bắt vào đồn cảnh sát còn hơn, ở đó có cơm ăn. Người ta nói chuyện cũng dễ nghe hơn.

Đói bụng cả ngày, cuối cùng tôi cũng chịu thua, tìm được một quán bar bưng bê, rót nước. Chú chó lẽo đẽo theo sau tôi.

"Nghe nói gì chưa? Vợ mới cưới của Ôn Thời Tứ bỏ trốn rồi!"

"Tôi biết, tôi biết! Ôn Thời Tứ lúc đó mặt mày đen xì xì."

"Nhà họ Ôn tốt như vậy, sao lại bỏ trốn? Không hiểu nổi cô gái đó."

"Ai biết được, nhưng tôi thấy sắc mặt Ôn Thời Tứ lúc đó, chắc là tóm được người rồi sẽ trói lại nhốt trong nhà."

Toàn thân tôi run lên.

Lúc này, một người có vẻ quen mắt bước vào, cầm điện thoại hỏi: "Có ai nhìn thấy cô gái này không?"

!?

Người nhà họ Ôn!

Tôi lập tức không bưng rượu nữa, xoay người bỏ chạy, kết quả lại bị người ở bàn sau túm lấy cánh tay: 

"Này cô phục vụ! Chính là cô! Cô gái gầy như con mắm đó! Rượu của chúng tôi đâu?"

Cùng lúc đó, cánh tay bị người ta tóm lấy, "Rượu đâu?

"Ơ, sao trông quen thế nhỉ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuong-yeu/chuong-4-5-1.html.]

Tôi vội vàng muốn chạy trốn, hồi thần lại liền đạp người ta một phát rồi xoay người bỏ chạy.

"Khương Khương ! Tôi nhận ra rồi!"

"Nhanh, tóm cô ta lại! Chắc chắn Ôn Thời Tứ sẽ thưởng hậu hĩnh cho mà xem!"

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Ôn Thời Tứ!

Tên khốn kiếp!

Tôi vừa chạy vừa mắng: "Đều tại anh! Bây giờ em giống như bị truy nã vậy!”

Bộ đồng phục làm việc vốn không vừa vặn cản trở bước chân tôi. Tôi xé phăng chiếc váy bó sát, sải bước chạy xuống. Vừa đến chỗ ngoặt cầu thang, một bàn tay đưa ra, bịt chặt miệng tôi. Cùng lúc đó, cơ thể bị người ta kéo đi.

"Bắt được em rồi."

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên trong cầu thang tối om. Cả người bị một cơ thể cao lớn, ấm áp ôm chặt lấy như muốn khảm vào xương tủy.

"Ôn... Ôn Thời Tứ."

Tôi quay đầu lại muốn gọi. Nhưng bị người ta bóp cằm, ngẩng đầu lên: "Ngoan, đau thì nhịn một chút."

Giây tiếp theo, anh ta hung hăng hôn xuống như muốn cố ý cắn rách môi tôi. Tôi bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, không thở nổi. Bàn tay vốn muốn đẩy ra cũng dần dần buông xuống, trông như đang đáp lại.

Không biết qua bao lâu, trong cầu thang như chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của hai chúng tôi. Tiếng hôn ám muội, tiếng quần áo ma sát.

"Đây là trừng phạt."

Cuối cùng người đàn ông cũng dừng lại, chóp mũi hai người chạm vào nhau, thở hổn hển.

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh ta: "Đều tại anh hu hu hu hu hu... Ba em không cần em nữa."

Ôn Thời Tứ đưa tay xoa khóe miệng tôi: "Ừm, tại anh."

"Không sao, có anh là được rồi."

Nghe thấy câu nói này, tôi lập tức tỉnh táo lại.

"Anh... Sao anh lại hôn em?"

Tôi liều mạng vùng vẫy, bò về sau.

"Em biết mắt anh căn bản là đã khỏi rồi! Anh lừa em!"

"Ồ, bị em phát hiện rồi." Ôn Thời Tứ ngước mắt nhìn tôi, nhưng không hề ngạc nhiên.

"Tên biến thái! Em mặc đồ lót đều bị anh nhìn thấy hết rồi..."

"Thế thì đã sao?" Ôn Thời Tứ đứng dậy, thân hình cao lớn bao phủ lấy tôi, "Chúng ta là vợ chồng rồi mà."

"Nhưng em không thích anh!"

"Không sao, em sẽ thích anh thôi." Ôn Thời Tứ bước đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, bóp cằm tôi, cúi đầu nhìn. Đôi mắt đen láy như mặt hồ.

Cứu mạng!

Cứu mạng!

Anh không giả vờ nữa phải không!

Ôn Thời Tứ cởi cà vạt trên cổ áo, quấn lấy cổ tay tôi rồi bế tôi lên. 

"Ngoan, về nhà thôi."

"Khoan đã!" 

Thấy không thể chạy thoát, tôi đành buông lỏng, mặc cho anh ta ôm, "Còn con ch.ó nhỏ nữa!"

"Đã cho vệ sĩ đưa về rồi."

"Ồ..."

Tôi bị bế lên xe.

"Cái đó... Em có thể ngồi bên cạnh được không?"

Tôi lễ phép lên tiếng. Bởi vì cho đến tận bây giờ, dù đã ở trên xe, tôi vẫn bị Ôn Thời Tứ ôm trong lòng!

Chết tiệt!

Toàn thân đều bị hơi thở của Ôn Thời Tứ bao phủ.

Ai mà chịu nổi chứ!

"Không được."

Ôn Thời Tứ cúi đầu, vuốt ve mái tóc bên má tôi. Môi dần dần hạ xuống, hình như lại muốn hôn tôi.

Tôi lập tức quay đầu đi: "Em bán nghệ chứ không bán thân! Anh đừng có mơ tưởng hão huyền nữa!"

"Ồ, tiếc quá."

Giọng điệu Ôn Thời Tứ có chút tiếc nuối, nhưng thật sự không hôn tôi nữa.

Loading...