Cựu Cung Xuân - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-06-06 02:33:16
Lượt xem: 993
Đôi mắt phượng yêu mị sắc bén đó nhìn ta: "Không thể đợi thêm một chút sao?"
Các ngự y của Thái y viện đều có việc quan trọng, không một ai rảnh rỗi vào cung khám bệnh.
"Vâng."
Mắt phượng hơi nheo lại, đối đầu không tiếng động, hồi lâu, một tiếng thở dài: "Bản cung cho phép."
Ta quay người định ra ngoài, phía sau vang lên giọng nói của quý phi, cởi bỏ sự kiêu căng mạnh mẽ ngày thường, mềm mại như từng chút dịu dàng.
"Họ đều nói ngươi không giống ta, thật ra ngươi mới là người giống ta nhất, nhìn thì dịu dàng nhu mì, chỉ cần là chuyện đã quyết định, không ai có thể thay đổi."
Có lời của quý phi, các thái y của Thái y viện đều rảnh rỗi.
Vội vàng chạy đến cung Phượng Nghi, nơi này đã khác so với cung Phượng Nghi ta từng đến.
Uy nghiêm và phú quý khiến người ta không dám phạm phải đã biến thành bụi bặm trong góc, hơi thở suy tàn tràn ngập mọi ngóc ngách.
Hoàng hậu nằm trên giường, giống như bị con phượng hoàng lộng lẫy trên gấm đè nén khiến bà không thể thở được.
Toàn thân ta lạnh ngắt, những thái y đó vội vàng chạy tới, đại cô cô quỳ bên cạnh nhìn.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hoàng hậu có thể thực sự sẽ c h ế t.
Có thái y ngày đêm túc trực, hoàng hậu từ từ tỉnh lại, có thể mở mắt ăn uống.
Bà không chịu uống thuốc, cũng không chịu để người ta báo cho phụ hoàng.
Tâm bà ta đã c h ế t, đang cố gắng chống chọi thêm một thời gian nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-cung-xuan/chuong-20.html.]
Phụ hoàng không cho người nói với hoàng hậu rằng cả nhà họ Dương đã bị c.h.é.m đầu , nhưng ta biết có người có năng lực truyền tin tức đó cho tai mắt của hoàng hậu trong cung, như vậy còn không cần phải tự chuốc họa vào thân.
Ta bảo cung nhân của ta nói với phụ hoàng rằng hoàng hậu bệnh nặng.
Khi phụ hoàng đến, vẻ hoảng hốt trên mặt người không giấu được, chỉ khi thấy hoàng hậu sắc mặt lạnh nhạt, ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế thì mới biến thành tức giận.
Hôm đó đế hậu không vui mà giải tán, phụ hoàng nói hoàng hậu giả bệnh ép người, muốn người tha thứ cho thái tử.
Nhưng người không biết, hoàng hậu biết người sắp đến, cố gắng chống đỡ , ngồi dậy trang điểm kỹ càng che giấu bệnh tình, không muốn để người khác nhìn ra bà vì nhà họ Dương thất bại, con trai bị giam mà suy sụp.
Chung quy bà không chịu yếu đuối trước phụ hoàng.
Mưa lớn mùa hè không ngừng, hoàng hậu nằm liệt giường từng ngày, dáng vẻ ngủ không tỉnh dậy, bà không uống thuốc, mặc dù cung Phượng Nghi có thái y thay phiên nhau sắc thuốc canh giữ cả ngày, thân thể bà vẫn ngày một suy yếu.
Đến ngày mưa lớn tạnh, hiếm hoi có ánh nắng xuất hiện, mây tan trời quang, tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào hoàng thành.
Hoàng hậu đột nhiên khỏe lại, mắt bà sáng ngời, khiến ta nhớ đến câu chuyện mà thái tử từng kể cho ta nghe về thiếu nữ áo đỏ.
Bà không cần người dìu đỡ, bước đi nhẹ nhàng, phía sau là các thái y mặt mày ủ dột, một đám người hoành tráng bước ra khỏi tẩm điện.
Ta đứng sau bà, bà ấy cười, giơ tay chỉ vào cầu vồng bắc ngang hoàng cung: "Nhìn kìa, cầu vồng đấy."
Tay bà vừa buông xuống, ngoài cửa cung là phụ hoàng mặc triều phục màu vàng sáng.
Đôi phu thê tôn quý nhất thiên hạ nhìn nhau qua cánh cửa cung, họ đã ngoài trung niên, khóe mắt đều có dấu vết của năm tháng, ánh mắt có chút mơ hồ, thoáng chốc như đều nhìn thấy dáng vẻ thiếu thời của mình.
Thiếu nữ áo đỏ rực rỡ, công tử dịu dàng như ngọc.
Cung nhân hô to vạn tuế quỳ rạp xuống đất, hai người như bừng tỉnh khỏi mộng, nhìn nhau chỉ thấy chán ghét.
Cách cánh cửa cung đỏ thẫm, đế hậu phất tay áo bỏ đi.