Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cựu Cung Xuân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-06-06 00:54:52
Lượt xem: 814

Thái tử cuối cùng cũng đến, thứ tốt hắn nói là một con diều giấy màu xanh lục, đuôi diều buộc hai dải lụa, ta thích đến mức mắt dán chặt vào đó.

 

Thái tử cười nhẹ: "Bây giờ không phải mùa thả diều, chỉ có thể thử, không thả được thì thôi."

 

Một đám người ở Phượng Nghi cung loay hoay cả buổi trời, con diều giấy đó lắc lư bay lên trời, thái tử bình tĩnh hôm nay lại giống như một công tử ca tinh nghịch, khiến mọi người xung quanh kinh ngạc.

 

Thái tử lau mồ hôi trên trán, đưa dây cho ta, ta nắm chặt, con diều giấy đó lắc lư rơi xuống.

 

"Thôi thôi, không cưỡng cầu được."

 

Thái tử nhìn con diều giấy rơi xuống, ánh mắt có chút cô đơn, hắn nhanh chóng giấu cảm xúc đó đi, xoa đầu ta: "Đưa ngươi đi ăn bánh hoa sen."

 

Con diều giấy rơi xuống hôm đó, ngày hôm sau xuất hiện ở chân giường ta, không cần đoán cũng biết là của ai.

 

Ta không nhớ mình có bảo A Cửu đi nhặt về không.

------------

Học ở Phượng Nghi cung một năm, ta cũng không còn sợ nơi đó nữa.

 

Tết Nguyên tiêu, thái tử hỏi ta có muốn ra khỏi cung chơi không, hắn phụng chỉ xuất cung, có thể cho ta trốn trong kiệu của hắn mà ra ngoài.

 

Ra khỏi cung là một sự cám dỗ rất lớn, nhưng ta không thể hoàn toàn tin tưởng thái tử.

 

Lúc đó ta có chút tâm cơ nhưng chưa đủ bình tĩnh, ta hỏi hắn, tại sao lại đối xử tốt với ta, con gái của quý phi như vậy.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Thái tử cùng ta ngồi ở hành lang, ngẩng đầu nhìn bầu trời bị bốn bức tường đỏ bao quanh: "Ngươi và ta là huynh muội, huynh trưởng nên đối xử tốt với muội muội."

 

Điều này có chút giả tạo, ta mất tập trung định cáo lui rồi đi, thái tử cười ha ha quay đầu nhìn ta: "Nói thật là, ở trên người ngươi ta nhìn thấy một người. Lúc đó người đấy rất cô đơn, không có ai giúp, bây giờ ta luôn muốn giúp ngươi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-cung-xuan/chuong-7.html.]

Mãi sau này ta mới hiểu được người mà thái tử nói là ai, ta đã quen với việc phụ hoàng thường xuyên lưu luyến ở Cẩm Vân cung của quý phi, không nhận ra, hoàng hậu mới là thê tử của người, thái tử là đứa con đầu lòng của người.

 

Ta do dự rất lâu, vẫn vào ngày Tết Nguyên tiêu đó mà bước lên kiệu của thái tử.

 

"A Cửu, ngươi đã từng ra ngoài chưa?"

 

"Chưa."

 

"Vậy ngươi muốn đi xem Tết Nguyên tiêu không?"

 

"Không."

 

"Ngươi muốn xem!"

 

"Ừ."

 

"Thôi được, vậy ta miễn cưỡng đưa ngươi đi xem, không phải ta muốn đi, là ngươi muốn đi."

 

"Ừ."

 

Thái tử phái một số người đi theo ta, dưới chân thiên tử sẽ không có ai làm càn.

 

Chợ đêm Tết Nguyên tiêu ở kinh thành đèn đuốc sáng trưng, người đông như kiến, hoàn toàn trái ngược với hoàng cung lạnh lẽo tráng lệ, tiếng người ồn ào khiến ta đau đầu nhưng không ghét.

 

A Cửu bị ta kéo ra ngoài, một người mặc đồ đen, mặt không biểu cảm đi trong đám đông trở nên vô cùng nổi bật, bản thân hắn không thấy thế nào, những người đi đường trên phố đều tránh xa thiếu niên hung dữ này.

 

"Tết Nguyên tiêu, chơi đèn hoa, A Cửu, ngươi mặt mày đen sì thế khiến mọi người đều sợ chạy mất."

 

Nghĩ lại cũng thấy đáng thương, người có thể đi chơi với ta chỉ có A Cửu, A Cửu lại không phải là người bình thường.

Loading...