CỨU NHẦM - Chương 8 - 9
Cập nhật lúc: 2024-05-23 03:24:43
Lượt xem: 7,082
8
"Dung Chi,"
Một giọng nói ngọt ngào cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, Tô Lâm Nguyệt từ xa nhảy nhót chạy tới, lao vào vòng tay của tôi.
"Vở kịch tốt nghiệp, cậu đến làm diễn viên cho tớ nhé."
Tô Lâm Nguyệt và tôi quen nhau trong câu lạc bộ. Cô ấy học đạo diễn, gia đình khá giả, chỉ chờ tốt nghiệp là ra nước ngoài học tiếp. Ở tuổi này mà đã không còn lo lắng gì, điều duy nhất khiến cô ấy đau đầu hiện tại là nhiệm vụ tốt nghiệp của trường: làm một bộ phim ngắn để đánh giá kết quả học tập.
Tôi khoác tay cô ấy, gật đầu đồng ý.
Có lẽ vì sợ tôi buồn vì chuyện chia tay, cô ấy cố ý đứng về phía phải của tôi để chắn tầm nhìn của tôi với Lăng Kính và Dư Thiệu Thu.
"Mẹ của Lăng Kính mấy hôm trước đến trường tìm Dư Thiệu Thu, gây chuyện ầm ĩ lắm, nói gì mà sống là người nhà họ Lăng, c.h.ế.t cũng phải là ma nhà họ Lăng, còn nói Dư Thiệu Thu phải sinh ngay cho bà một đứa cháu mới được."
"Có loại mẹ chồng như vậy, ai cũng sẽ sụp đổ thôi."
Cô ấy vừa nói vừa lén lút quan sát sắc mặt của tôi, dường như lo lắng tôi sẽ buồn.
"Nguyệt Nguyệt, tớ đã chia tay với Lăng Kính rồi, cũng không muốn nghe thêm tin tức gì về anh ta nữa."
Tôi đang ở ngã rẽ quan trọng của cuộc đời, có rất nhiều thứ quan trọng hơn cái gọi là tình yêu, tôi không muốn để một người mãi mãi không thể liên quan đến mình can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.
Đó là sự trừng phạt cho bản thân tôi.
9
Kịch bản của Tô Lâm Nguyệt lấy cảm hứng từ một cô giáo hiệu trưởng ở vùng núi, tôi đóng vai một cô gái bị gia đình thúc ép kết hôn mà phải bỏ học.
Khi diễn tập, tôi mới để ý thấy chúng tôi diễn tập ở khu vực cạnh đội của Tiết Duệ, và nữ chính trong kịch bản của Tiết Duệ chính là Dư Thiệu Thu.
Hai người họ ngày nào cũng ở bên nhau, quan hệ mờ ám, nửa trường học đều biết, nhưng vì gia đình Tiết Duệ có thế lực, không ai dám lên tiếng.
Lăng Kính vốn dĩ nhận được phản hồi tích cực từ công ty ứng tuyển, nhưng không hiểu sao đột nhiên tất cả đều im hơi lặng tiếng.
Anh ta đành phải nhận sắp xếp của Dư Thiệu Thu, nhờ quan hệ vào một công ty, nghe nói lương cũng khá tốt.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là anh ta sẽ phải sống dưới trướng người khác, trở thành loại người mà anh ta từng ghét nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-nham/chuong-8-9.html.]
Theo lộ trình kiếp trước của tôi, giờ anh ta đáng ra đang trong quá trình điều trị phục hồi, giai đoạn khó khăn nhất sau khi mất chi, phải chấp nhận sự thay đổi của bản thân, đối diện với nỗi đau tột cùng.
Lăng Kính bắt đầu có tâm trạng bất ổn, anh ta cần sự bầu bạn của Dư Thiệu Thu để lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Nhưng Dư Thiệu Thu không hề quan tâm đến anh ta, để đảm bảo xuất hiện trong tình trạng tốt nhất trước ống kính, cô ta cần đi ngủ sớm, dậy sớm, sống điều độ. Có lẽ vì ngập tràn trong tình yêu, cô ta lại trở nên đẹp hơn.
Trong lúc nghỉ giải lao, tôi thường nghe cô ta cầm điện thoại nói với giọng không kiên nhẫn.
"Tôi đã nói là tôi bận, tối nay đoàn phim có họp, không có thời gian đi với anh."
Thỉnh thoảng Lăng Kính đến tìm cô ta, cô ta cũng sẽ tìm cớ rời đi, rồi dặn dò người bên cạnh.
"Đừng nói với anh ta là tôi ở đây."
Ngày lễ tình nhân, Lăng Kính ôm bó hoa đến tìm Dư Thiệu Thu, nhưng cô ta bận rộn diễn tập, thậm chí không thèm chào hỏi anh ta. Trước mặt mọi người, Lăng Kính không kìm được mà nổi giận.
Anh ta đạp mạnh bó hoa xuống đất, lạnh lùng chất vấn:
"Dư Thiệu Thu, anh đã gọi cho em bao nhiêu lần mà em không nghe, em muốn làm gì?"
Trong lúc mọi người sững sờ, Dư Thiệu Thu không hề tỏ ra dễ chịu, cô ấy tự hào về vẻ đẹp của mình, luôn được nam sinh vây quanh, làm sao chịu được sự oan ức này, lập tức phản bác:
"Lăng Kính, tôi bận, người bình thường hàng ngày có rất nhiều việc phải làm, không như anh rảnh rỗi."
Cô ấy nhấn mạnh ba từ "người bình thường", rõ ràng đã kích thích mạnh đến Lăng Kính, anh ta đứng đó ngẩn ngơ, giận đến mức gần như không nói nên lời.
"Dư Thiệu Thu, cô có tim không? Tôi vì ai mà trở thành thế này? Cô có biết xấu hổ không?"
"Tôi đâu có bắt anh đến cứu tôi, là anh tự nguyện mà, có khi không có anh tôi cũng chẳng sao, sao tôi phải làm trâu làm ngựa cho anh?"
"Đừng quên công việc của anh là do ai sắp xếp, tôi không nợ anh, Lăng Kính."
Lăng Kính bị cô ta làm cho tức giận, muốn chỉ tay vào cô ấy nhưng chỉ có thể vung vẩy tay áo trống rỗng, suýt nữa bị vấp ngã bởi chiếc ghế trước mặt.
Từ xa, tôi nhìn Lăng Kính, nhìn cậu thiếu niên từng được giáo viên gọi là thiên tài, nhìn anh ta đứng bơ vơ giữa mọi người, chịu đựng sự sỉ nhục và lừa dối không lời, không nhịn được mà cúi đầu.
Một người chỉ khi mất đi mới hiểu được trân trọng, nếu không thì dù thế nào cũng không thể cảm nhận được, giống như được bảo vệ Dư Thiệu Thu, cô ta sẽ không bao giờ biết nếu không có Lăng Kính, cô ta sẽ ra sao.
Giống như Lăng Kính, anh ta sẽ không bao giờ biết nếu không phải tôi kéo anh ta lại, anh ta sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh hiện tại.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vì vậy năm đó anh ta không cảm ơn tôi, giống như bây giờ Dư Thiệu Thu không cảm ơn anh ta vậy.