Cứu Rỗi Lẫn Nhau - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:53:26
Lượt xem: 11
Triệu Sở Hoài cụp mắt: “Dù đã gả cho người khác, nhưng hiện tại nàng vẫn còn trong sạch, không phải sao?”
Ta cắn môi, chóp mũi cay cay: “Nhưng, lòng thiếp đã không còn trong sạch nữa rồi.”
Thân hình Triệu Sở Hoài cứng đờ.
Một lúc lâu sau, chàng mới gian nan mở miệng: “Nàng còn nhỏ tuổi, đừng lãng phí thời gian quý báu ở chỗ ta, không đáng.”
Ta cố nén nước mắt, lắc đầu phản bác: “Đương nhiên đáng giá…”
“Thẩm Điền Điền!”
Ta còn chưa nói hết lời, đã bị Triệu Sở Hoài lớn tiếng cắt ngang.
Lúc này, đáy mắt chàng hoàn toàn tĩnh mịch: “Ta thấy hổ thẹn với nàng, dạy nàng cũng chỉ là để sau này nàng tái giá, có một chỗ cắm dùi ở nhà chồng, không đến mức bị nhà chồng đối xử lạnh nhạt. Nếu bởi vậy mà khiến nàng hiểu lầm, mong nàng kịp thời thanh tỉnh, quay đầu là bờ.”
“Nhưng thiếp ở ngay trên bờ, còn quay đầu làm gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-roi-lan-nhau/chuong-13.html.]
[Bạn đang đọc truyện được chuyển ngữ bởi Thềm Hoa, chúc bạn đọc truyện vui vẻ.]
Ta lau nước mắt lung tung, khàn giọng nói: “Thiếp không hiểu lầm, chàng giận dữ, không phải vì những lời thiếp nói, mà là chàng phát hiện chàng thích thiếp, đúng không?”
Triệu Sở Hoài biến sắc: “Nàng... Nàng không biết xấu hổ!”
“Đúng, thiếp không biết xấu hổ, nhưng thiếp dám thừa nhận, thiếp thích chàng, nhưng chàng thì sao? Trốn tránh hiện thực, lừa mình dối người, rõ ràng bị một câu nói toạc ra, còn cố chống đỡ mặt mũi, dối trá đến cùng cực!”
Ta càng nói càng uất ức, cuối cùng cảm xúc kiềm chế đã lâu cũng bộc phát: “Thiếp từng nói nếu có một người biết nóng biết lạnh bầu bạn cả đời, đã là tốt nhất... Lúc đó thiếp nói dối, nhưng bây giờ là thật.”
Dù vậy, Triệu Sở Hoài vẫn cố gắng ổn định cảm xúc, vẻ mặt kiên quyết: “Nàng sẽ gặp được người tốt hơn, đáng giá phó thác cả đời hơn, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, kéo dài dòng dõi, dù thế nào cũng tốt hơn việc đi theo người tàn phế như ta rất nhiều. Rõ ràng nàng có tương lai tốt hơn, lại cứ muốn hãm sâu vào hố lửa, chấp mê bất ngộ! Xem ra những thứ thường ngày ta dạy nàng đều trôi theo nước cả rồi.”
Ta tức giận đến giậm chân: “Chàng đừng có coi thiếp là kẻ ngốc!”
Sau đó ta hạ thấp giọng, mắt sáng quắc nhìn chàng: “Chàng vội vã đuổi thiếp đi như vậy, là vì đại phu nhân như mặt trời sắp lặn, đến lúc đó cần phải giữ đạo hiếu, thiếp sẽ không đi được, nhưng vậy thì sao? Thiếp chưa từng nghĩ tới việc phải rời đi!”
“Nhưng ta không muốn giữ nàng lại!”
Ánh mắt Triệu Sở Hoài nặng nề, tàn nhẫn nói: “Phẩm hạnh của ta cũng không cao thượng, thanh chính thẳng thắn như nàng nghĩ.”
“Năm ấy ta ngã khỏi ngựa không phải vì ngoài ý muốn, mà do người khác làm ra, Khương thị vốn định dồn ta vào chỗ chết, kết quả ta lại sống không bằng chết.”