Cứu Rỗi Lẫn Nhau - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:52:32
Lượt xem: 9
Từ đó về sau, Triệu Sở Hoài bắt đầu tránh mặt ta.
Ta xin lỗi cũng vậy, xin chịu phạt cũng vậy, chỉ cần bị ép buộc, chàng sẽ ở trong phòng điên cuồng đập đồ.
Người xung quanh chẳng biết chuyện gì, cũng chẳng dám hỏi han.
…
Thu qua đông tới, thoắt đã một mùa.
Bệnh của đại phu nhân lại nặng hơn, thân thể suy nhược, còn nguy kịch hơn cả lúc trước, chỉ có thể thoi thóp nhờ thuốc thang.
Ai cũng biết, bà ta không còn sống được bao lâu nữa.
Trong khoảng thời gian này, Triệu lão gia bàn chuyện hôn sự của Triệu Sở Lê, bởi vì hôn kỳ gấp rút, đành phải định vào đầu xuân năm sau.
Việc nhà thì tạm thời giao cho nhị thẩm thẩm quán xuyến.
Đêm trừ tịch, khi mọi người sum vầy dùng bữa, hiếm khi ta được nhìn thấy Triệu Sở Hoài, nhưng chàng chỉ ăn vài miếng rồi rời đi, ánh mắt lướt qua ta, dửng dưng hờ hững.
Ta nén chua xót trong lòng, gục mặt xuống bát, nhai cơm như nhai sáp.
Pháo hoa rực rỡ, màn đêm huyên náo, tiếng cười nói vang vọng xung quanh, ta ở giữa dòng người mà lòng lại lạc lõng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-roi-lan-nhau/chuong-12.html.]
Luôn cảm thấy Triệu Sở Hoài không có ở đây, năm mới cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Mãi đến lúc này, ta mới hiểu “nhà” mà mẹ nhỏ từng nói, là như thế này.
Lúc rảnh rỗi dọn dẹp đồ đạc, ta vô tình phát hiện dưới đáy hòm có ngân phiếu đích tỷ tặng, lúc trước tỷ ấy dặn ta không được mua son phấn lung tung, quả thật đã rất lâu ta chưa từng mua thêm, thậm chí suy nghĩ muốn mua cũng chẳng dám có.
Dù ra ngoài thì chủ yếu chỉ đến hàng sách, luôn cảm thấy nội dung trong sách thú vị hơn gương trang điểm nhiều.
Nhân lúc nửa đêm se lạnh, bốn bề tĩnh lặng, ta muốn dạo bước dưới trăng, giẫm lên lớp tuyết dày, đi riêng một lúc.
Không ngờ đi được một đoạn, chợt thấy phía trước có ánh đèn ấm áp, đợi khi thấy rõ khuôn mặt người cầm đèn, trong lòng ta vừa mừng vừa lo, muốn chạy đến bên chàng, nhưng lại sợ chàng chán ghét.
Nhìn nhau hồi lâu, thấy chàng chậm rãi bước tới, ta chỉ đành lặng lẽ đi theo bên cạnh.
Bất tri bất giác, không biết cả hai đã đi bao lâu.
Lúc đến trước cửa nhà quen thuộc, chàng dừng lại, nhìn ta: “Vào đi.”
Ta ngẩn người, còn chưa kịp vui mừng, thì thấy trên bàn đặt một phong thư hòa ly.
[Bạn đang đọc truyện được chuyển ngữ bởi Thềm Hoa, chúc bạn đọc truyện vui vẻ.]
Ánh nến lay lắt, chiếu vào mắt Triệu Sở Hoài, mờ mịt khó đoán.
Giọng chàng vẫn lạnh nhạt như lần đầu gặp gỡ: “Thẩm cô nương, hôn sự này vốn là bất đắc dĩ, giờ duyên phận giữa ta và nàng đã cạn, chi bằng giải trừ hôn ước, mỗi người một đường.”
Ta sốt ruột: “Sao có thể được chứ? Thiếp đã gả cho chàng rồi, có ai còn muốn thiếp nữa?”