Cứu Rỗi Lẫn Nhau - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:55:07
Lượt xem: 22
Lời của chàng vừa dứt, ta lập tức lầm bầm: “Nếu chàng nói không lại ta, vậy chứng tỏ chàng sai rồi.”
Chàng thở dài: “Sao nàng phải khổ thế này?”
[Bạn đang đọc truyện được chuyển ngữ bởi Thềm Hoa, chúc bạn đọc truyện vui vẻ.]
Ta vùi mặt thật sâu vào lòng chàng: “Không khổ, không khổ chút nào.”
Đêm đó, là lần đầu tiên ta ngủ cùng Triệu Sở Hoài kể từ khi thành thân.
Thân thể chàng căng cứng, nhưng lồng n.g.ự.c rất ấm, mang theo mùi hương thoang thoảng quen thuộc lại dễ chịu.
Mà tim ta đập thình thịch, làm thế nào cũng không ngủ được, chẳng dám cựa quậy lung tung.
Triệu Sở Hoài bỗng lên tiếng: “Diên Diên, để ta kể cho nàng nghe một câu chuyện nhé.”
Ta thoáng ngẩn người, rồi gật đầu: “Được.”
Chàng ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi kể: “Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trong núi có một ngôi chùa…”
Đắm chìm trong giọng kể đầy mê hoặc của Triệu Sở Hoài, mí mắt ta dần trĩu xuống, mơ màng cảm thấy trên trán mát lạnh, mềm mại mà trìu mến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-roi-lan-nhau/chuong-15.html.]
Xuân tới đông đi, tuyết tan băng chảy, trong phủ giăng đèn kết hoa, một mảnh hân hoan.
Hôm nay là ngày Triệu Sở Lê xuất giá.
Đại phu nhân đã suy yếu đến mức không thể tiễn nữ nhi xuất giá, lúc ta và nhị thẩm thẩm đi thăm bà ta, thấy bà ta đang liên tục than thở, kết quả bị Triệu lão gia quát lớn: “Hôm nay là ngày vui, bà đừng làm loạn thêm nữa!”
Thấy nơi này không tiện ở lâu, ta chỉ nói vài câu khách sáo, rồi theo nhị thẩm thẩm ra ngoài.
“Thanh Huy không giống đại ca, mà giống tẩu tẩu trước đây.”
Nhị thẩm thẩm im lặng một lúc, bỗng nghiêm giọng nói: “Đại tẩu tẩu đã khuyên con, Sở Lê cũng khuyên con, hai mẹ con họ không có ý tốt, muốn làm Thanh Huy mất mặt! Nhưng bỏ qua những thứ khác, chuyện này ta cũng đồng ý.”
Ta lắc đầu: “Nhị thẩm thẩm, con không hối hận.”
Nhị thẩm thẩm cau mày, tận tình khuyên bảo: “Điền Điền, ta nhìn Thanh Huy lớn lên, nếu để nó sống cô độc suốt đời không vướng bận, đương nhiên không phải điều tàn nhẫn nhất. Thật sự tàn nhẫn là, ngày nào đó nó có người trong lòng, có người để nhớ, nếm trải mật ngọt, rồi lại bị vứt bỏ, chẳng khác nào khoét tim nó, cắt thịt nó! Con hiểu không?”
“Nhị thẩm thẩm, đương nhiên con hiểu ý của thẩm, cũng hiểu băn khoăn của thẩm, lấy Lưu chưởng quầy ở phố Tây làm ví dụ, bình thường hắn thích rượu chè cờ bạc, mỗi lần không thuận lợi, luôn trút giận lên vợ con. Còn có tam công tử Trần gia, háo sắc điển hình, oanh yến trong nhà luôn quậy phá không ngừng... Đúng, cuộc sống không có cá nước vui vẻ khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, nhưng những thứ đó, cũng chưa chắc đã trôi qua thuận lợi.”
“Hơn nữa, không có ai luôn viên mãn mãi, nếu tướng công thật lòng đối đãi với con, con cũng sẽ thật lòng đối đãi với chàng, vậy là đủ rồi.”