Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu Rỗi Lẫn Nhau - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-10-21 01:20:06
Lượt xem: 15

Lần này Triệu Sở Hoài đi rất lâu, ước chừng ba tháng sau mới trở về.

Mặc dù làn da đã bị phơi nắng đến sạm đen, nhưng đôi mắt của chàng vẫn sáng ngời như cũ, hơn nữa còn mang về cho ta không ít món đồ chơi nhỏ tinh xảo.

Đồng thời, chàng còn kể cho ta nghe rất nhiều chuyện về những vùng đất mà chàng đã đi qua.

Qua lời kể của chàng, ta có thể cảm nhận được sự hưng phấn dường như bị kìm nén bấy lâu nay trong chàng.

Dù sách miêu tả rất đặc sắc, nhưng chung quy không bằng tự mình trải nghiệm.

Triệu Sở Hoài nắm tay ta, kích động nói: “Lần sau ta sẽ dẫn nàng đi cùng.”

Ta giật mình, trong lòng cũng dâng lên chút kích động: “Tướng công, thiếp có thể đi xa nhà cùng chàng sao?”

“Nhị thẩm thẩm nói, dạo này nàng quán xuyến việc nhà đâu ra đấy, tất nhiên ta phải dẫn nàng ra ngoài ngao du thiên hạ.”

Dù sao Triệu lão gia cũng đã cao tuổi, rất nhiều việc xã giao đều không thể đi được, nhưng cũng không thể giao trách nhiệm này cho mấy đứa cháu khác, chỉ có thể để Triệu Sở Hoài dẫn Triệu Sở Nhuy tham gia, dạy dỗ đệ ấy từng chút một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-roi-lan-nhau/chuong-18.html.]

Mặc dù trong lòng ta khó chịu, nhưng cũng không dám hé răng nửa lời.

Hôm đó, khi hai huynh đệ bọn họ trở về, ta đang trốn sau núi giả thì nghe thấy Triệu Sở Nhuy tức giận nói: “Tại sao đại ca lại cản ta? Đám miệng lưỡi chó má kia không đánh thì chúng không chừa!”

Vẻ mặt Triệu Sở Hoài vẫn bình tĩnh: “Ta càng để ý thì bọn họ càng đắc ý, chỉ cần ta không bận tâm, bọn họ sẽ thôi. Sở Nhuy, đệ chỉ cần nhớ kỹ chuyện đã hứa với ta là được.”

Nhìn bóng lưng hai huynh đệ dần dần khuất xa, ta mới chậm rãi ló đầu từ sau ngọn núi giả, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Phải biết rằng dân chúng Cảnh Châu thường gọi Triệu Sở Hoài bằng một biệt danh, là “thái giám dân gian”.

[Bạn đang đọc truyện được chuyển ngữ bởi Thềm Hoa, chúc bạn đọc truyện vui vẻ.]

Có lẽ là vì chán ghét lời đồn đại nhảm nhí của người ngoài, chàng phải thường xuyên nhốt mình trong thư phòng.

Dù bây giờ Triệu lão gia không còn để ý nữa, nhưng ta luôn cảm thấy chuyện Triệu Sở Nhuy đồng ý với chàng có liên quan đến mình.

Nên ngẫm nghĩ một hồi, ta quyết định lén đi tìm Triệu Sở Nhuy.

Kết quả không ngờ được, Triệu Sở Nhuy sống c.h.ế.t không chịu nói, cuối cùng làm ta tức giận: “Đệ mà không nói, có tin ta nói cho cha chồng biết, đệ lẻn đi uống rượu hoa đào hay không!”

Sắc mặt Triệu Sở Nhuy trắng bệch, vẻ mặt cầu xin nói: “Tẩu tẩu, đại ca nói huynh ấy lớn tuổi hơn tẩu, sớm muộn gì cũng sẽ đi trước tẩu, đến lúc đó ta phải hiếu kính tẩu, để tẩu không lo cơm áo... Chỉ cần ta đồng ý, huynh ấy mới bằng lòng giơ tay dạy ta.”

Loading...