Dạ Nguyệt Trường Tư - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-07-16 16:48:48
Lượt xem: 653
Cơ Tử Dạ dẫn ta đến một trường học rất lớn.
Nhìn tên trường, ta như chợt hiểu ra:
" thư viện Triều Huy?"
Triều Huy chẳng phải là phong hiệu lúc ta còn sống sao?
Cơ Tử Dạ gật đầu:
"Đúng vậy, nơi này chính là thư viện mà năm đó người xuất ngân khố cho xây dựng."
"Bảy năm qua, Triều Huy thư viện đã đào tạo ra hơn năm nghìn học trò, rất nhiều người trong số đó đã bước vào con đường làm quan, hơn phân nửa chứng cứ phạm tội của Tiêu gia, đều do bọn họ tự mình đi điều tra."
"Ban đầu, là bởi vì có Triều Huy công chúa xuất ngân khố, mới có thư viện này, cho bọn họ có sách mà đọc. Vì vậy, sau khi biết người bị Tiêu thị hãm hại, bọn họ đều tự phát đi điều tra."
Cơ Tử Dạ nói năng nhẹ nhàng, nhưng ta lại phát hiện ra sơ hở trong lời nói của hắn.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn:
"Cơ Tử Dạ, ngươi nói dối. Ta đã c h ế t bảy năm rồi, sau khi c h ế t chưa từng bỏ ra một đồng nào."
Bị ta vạch trần, Cơ Tử Dạ hiếm khi ngẩn người.
Ta nhướng mày, trêu chọc:
"Chẳng lẽ trên đời này còn có kẻ ngốc nghếch nào, chỉ bỏ tiền mà không cần danh tiếng, nhất định phải gán chuyện tốt này lên đầu ta sao?"
Vị Quyền tướng đại nhân thông minh tuyệt đỉnh này, đương nhiên sẽ không thừa nhận mình là kẻ ngốc.
Hắn nhìn ta, rất nhanh đã tìm được lý do, khẽ cười:
"... Công chúa đã là vợ của ta, tiền của ta, chính là tiền của công chúa."
Ta rất thích thú với cách gọi "vợ" của hắn.
Vì vậy, vui vẻ tiếp nhận cách nói này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Cơ Tử Dạ thật sự rất giàu có...
Hoàng hôn buông xuống.
Cơ Tử Dạ lại đi gặp một lão nhân trong thư viện.
Ta có thể nhìn ra, vị lão nhân kia đã ngoài thất tuần, nằm trên giường bệnh, e là không còn sống được bao lâu nữa.
Cơ Tử Dạ nói, đó là ân sư của hắn lúc còn trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/da-nguyet-truong-tu/chuong-13.html.]
"Tử Dạ, đây là tiểu thư nhà ai vậy?"
Lão nhân vậy mà cũng nhìn thấy ta?
Ban đầu Cơ Tử Dạ có chút kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, hắn đã phản ứng lại, dịu dàng nắm tay ta, mỉm cười với lão nhân:
"Đây là vợ của con, Nguyệt Nguyệt."
Lão nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại vui mừng nói:
"Trước kia con vẫn luôn nói muốn độc thân cả đời, ai khuyên cũng không nghe. Bây giờ, vi sư cuối cùng cũng được nhìn thấy con thành thân trước khi nhắm mắt, thật tốt..."
Cơ Tử Dạ cũng cười nói:
"Vâng, có thể cưới được Nguyệt Nguyệt, là chuyện tốt nhất trên đời này."
Nghe vậy, tâm trạng ta lại trở nên phức tạp.
Tốt cái gì mà tốt?
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta là quỷ!
Hơn nữa, oán khí của ta đã tiêu tan, không thể lưu lại nhân gian được bao lâu nữa.
Ta đi rồi, ai sẽ bầu bạn với Cơ Tử Dạ?
Haiz, thật đau đầu.
...
Nhưng càng nghĩ, ta lại càng nhận ra một chuyện ——
Trước kia ta vẫn luôn cho rằng, chỉ có Cơ Tử Dạ mới nhìn thấy ta.
Nhưng bây giờ xem ra, không phải vậy.
Trong lòng ta mơ hồ có một suy đoán khác...
Ta nhịn không được ngẩng đầu nhìn Cơ Tử Dạ.
Hắn vốn đang chăm chú lắng nghe lão nhân nói chuyện.
Có lẽ nhận ra ta đang nhìn hắn, bèn quay đầu lại, cong môi cười.
Nụ cười ấm áp như gió xuân.
Dịu dàng đến mức khiến người ta muốn khóc.