Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Ca Trường Học Say Mê Tôi - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-14 18:55:47
Lượt xem: 724

Trong cơn tức giận, vào ngày tiệc mừng tốt nghiệp, tôi uống chút rượu, rồi trước mặt hai nhà, tôi nói thẳng với Bách Lý Thành:

"Tao ghét mày quản tao, trước đây tao đánh không lại mày, chỉ có thể để mặc mày bắt nạt, giận không dám nói, bây giờ thì khác rồi, tao trưởng thành rồi, nếu mày không phục, tao sẽ đánh cho mày phục.

"Còn nữa, sau này tao không muốn gặp mày, không cho phép mày đăng ký cùng trường với tao."

Sau khi hùng hồn tuyên bố, tôi nhớ là mình đã ra tay.

Bởi vì ngày hôm sau, Bách Lý Thành bị bầm tím mặt mày.

Mẹ tôi tức giận đến mức lôi roi mây ra đuổi đánh tôi khắp phố.

"Con đúng là đồ vô ơn bạc nghĩa! A Thành từ nhỏ đã chiều chuộng, bảo vệ con, nghe nói con bị bắt nạt là bất chấp chân còn đang bó bột, đi đòi lại công bằng cho con, có gì ngon cũng nhường cho con, con lại ăn cháo đá bát à?"

Tôi thà bị đánh chứ không chịu xin lỗi Bách Lý Thành, tôi cho rằng mình không sai.

Bảo vệ nụ hôn đầu tiên của một thằng đàn ông, tôi sai chỗ nào?

Hơn nữa, Bách Lý Thành hôn xong rồi quên luôn, chẳng khác gì "xong việc rồi phủi mông".

Tôi không sai, kết quả của việc cứng đầu là bị ăn một trận đòn và bị bỏ đói cả ngày.

"Quỳ đến khi nào biết lỗi thì thôi."

Trong thời gian này, Bách Lý Thành có đến xem tôi làm trò hề.

Hắn cầm theo một cái đùi gà, dựa lười biếng vào khung cửa, trông thật đáng ghét: "Ăn không? Giận dỗi cũng không thể bỏ đói bản thân chứ, ngoan nào."

Đói bụng thì dễ khuất phục, tôi chẳng còn chút cốt khí nào mà ăn đùi gà của hắn, nhưng vẫn rất kiên quyết không chịu xin lỗi.

"Đã ăn đồ của tao rồi thì sau này không được ghét tao, không được gào lên với tao nữa, nếu không tao sẽ cho mày biết thế nào là đứng không vững."

Mấy câu này tôi luôn ghi nhớ trong lòng, chủ yếu là sợ hắn thật sự đánh gãy chân tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt hắn, tệ đến đáng sợ.

Ngay lập tức, tôi giống như một chú mèo xù lông vừa được vuốt ve, không dám hé răng nửa lời.

"Mày thật sự thích anh ta à? Thích từ khi nào? Có phải vì con ch.ó bông anh ta tặng không?

"Mày biết cái gì? Loại quà này không thể nhận bừa bãi đâu, anh ta tặng mày con chó, là muốn làm chó của mày đấy."

A! Tiếng Trung thâm thúy thật đấy, tôi đã bảo là hắn ta giỏi tưởng tượng mà.

Chỉ là một món quà thôi mà hắn ta nghĩ nhiều làm gì.

Vậy con ch.ó bông cao hai mét mà hắn tặng tôi vào ngày hôm sau sinh nhật 18 tuổi để xin lỗi là có ý gì?

"Nếu anh ta muốn làm chó của tao, còn mày sao? Muốn không?"

Tôi thề, câu này tuyệt đối không phải ý của tôi, cứ như thể bộ não của tôi đang mong chờ câu trả lời vậy.

Nhìn vành tai đỏ ửng của Bách Lý Thành, hơi thở gấp gáp, tôi cảm nhận được sự cuộn trào mãnh liệt trong lồng n.g.ự.c hắn, mỗi nhịp tim đều đập mạnh không kiểm soát, khiến màng nhĩ tôi cũng rung lên theo.

Không thể nào.

Hắn ta thật sự muốn làm chó của tôi sao?

"Nếu tao đồng ý, mày có nhận không?"

Hắn ta hơi cúi người xuống, nhìn chăm chú vào mắt tôi, ánh mắt dừng lại trên ngón tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-ca-truong-hoc-say-me-toi/chuong-6.html.]

Tôi bỏ chạy.

Ánh mắt nghiêm túc quá mức của Bách Lý Thành khiến trái tim tôi chợt rung động như có làn gió xuân thổi qua mặt hồ.

Thật là điên rồ.

Khi tôi lấy hết can đảm chuẩn bị chạy ra khỏi quán bar, anh Niên đã túm lấy tôi: "Mặt đỏ bừng thế kia, em và A Thành đi đâu đấy?"

"Em... em không làm gì cả, không gặp cậu ta."

"Căng thẳng thế làm gì? Yên tâm, cho dù có làm gì, anh cũng sẽ không nói gì đâu."

Nhận ra hành động của mình lúc này quá kích động, tôi tu liền mấy ngụm rượu.

Bách Lý Thành vội vàng chạy đến nhưng không kịp ngăn cản, tôi đã bị sặc.

Mẹ kiếp, Bách Lý Thành pha rượu nồng độ cao như vậy để làm gì?

"Khụ khụ, cay c.h.ế.t mất, đau cả dạ dày."

Tôi ôm bụng, ánh mắt vô thức nhìn về phía Bách Lý Thành.

Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, hắn ta đã c.h.ế.t cả vạn lần rồi.

"Xin lỗi, tao thấy hai đứa mày nói cười vui vẻ nên bực quá, nhất thời quên mất trong tay còn cầm rượu, khó chịu lắm à? Hay là mày cắn tao đi."

Nồng độ rượu quá cao, lúc này đầu óc tôi chỉ tiếp thu được một chữ: cắn.

Tôi vẫn chưa quên chuyện Bách Lý Thành cắn tôi, tôi phải cắn lại.

Lúc tiến đến gần Bách Lý Thành, tôi chỉ cảm thấy có một đôi tay nóng bỏng đặt lên eo mình.

Hắn ta chỉ đơn giản đỡ lấy tôi, không hề ngăn cản bất kỳ hành động nào của tôi.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là Bách Lý Thành đang nằm nghiêng, nhắm mắt, khỏa thân.

Phải nói là, lúc yên lặng, hắn ta cũng ra dáng người đấy chứ.

Nghĩ vậy, tôi không nhịn được đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt hắn ta.

Bản thân tôi đã học vẽ người.

Tôi biết, Bách Lý Thành có một khung xương rất đẹp.

Đẹp đến mức có một khoảng thời gian hồi cấp ba, tất cả các bức tranh của tôi đều là hắn ta.

Hắn ta đang ngủ, đang chơi bóng rổ, và cả lúc tôi lén nhìn hắn ta tắm, đủ mọi tư thế, tôi đã cất giữ cả một thùng lớn.

May mà hắn ta không biết, nếu không thì hình tượng hoàn hảo của tôi tiêu tan hết rồi.

Nghĩ đến đây, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phát hiện Bách Lý Thành không biết đã tỉnh từ lúc nào.

Đôi mắt hắn ta đang mở to, mang theo ý cười.

Nụ cười dịu dàng như nước.

Không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt như vậy, rồi lại liên tưởng đến câu nói "chỉ làm chó của mày" hôm qua, tôi luôn cảm thấy lồng n.g.ự.c mình có chút kỳ lạ.

Anh bạn, cậu có nhất thiết phải tỉnh dậy vào lúc không thích hợp như vậy không?

Làm tôi ngại đến mức không biết để tay ở đâu.

 

Loading...