Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Ca Trường Học Say Mê Tôi - Chương 7-8

Cập nhật lúc: 2024-10-14 18:56:23
Lượt xem: 621

"Mày không có việc gì ngủ trên giường tao làm gì, cút xuống."

Nghe tôi nói vậy, Bách Lý Thành véo má tôi một cái, giọng điệu đầy bất mãn: "Tao trông mày cả đêm, mày cắn tao, sờ tao, vậy mà câu đầu tiên khi tỉnh dậy lại là hỏi cái này? Mày còn nhớ chuyện mày làm ướt chăn của tao không?"

Tôi: "..."

Đúng là tôi làm ướt, nhưng lúc ra khỏi nhà tôi lại nhớ ra Bách Lý Thành là cái loại sĩ diện hão, chăn ướt thì nhất định hắn sẽ không muốn làm phiền người khác, càng không muốn ngủ chung giường với ai.

Tôi ghét hắn, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ làm hại sức khỏe của hắn.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Hình như lúc ra ngoài, tôi có bảo Tiểu Bàn mang chăn đi phơi rồi mà.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đúng lúc này, Tiểu Bàn đột nhiên kéo rèm cửa sổ của tôi ra.

Cảm giác lạnh lẽo ập đến khiến tôi nhận ra bản thân mình cũng đang không mảnh vải che thân.

"Đại ca, chuyện này không phải lỗi của em, cũng không phải lỗi của A Cẩn, hôm đó em mang chăn ra phơi, trời đột nhiên đổ mưa to, ngay cả ông trời cũng tác hợp cho hai người, đây là duyên trời định rồi, em nói cho hai người biết, nếu không đến với nhau, em sẽ livestream..."

Nói được một nửa, ánh mắt Tiểu Bàn lập tức chuyển từ kinh ngạc sang hưng phấn.

Nhìn theo ánh mắt của cậu ta, tôi thấy khóe miệng, môi, cổ Bách Lý Thành ít nhiều đều có vết thương.

Ngực thì càng có nhiều vết cào cấu.

Cảm nhận thêm chút nữa, ừm, không ổn rồi, hình như người hơi ê.

Mông còn hơi đau.

Tên khốn nạn, thừa nước đục bốc lửa.

"Mày... mày động vào tao rồi?"

Bách Lý Thành vừa ngáp vừa gật đầu không chút do dự.

Ném cho Tiểu Bàn một cái gối, hắn lại đưa tay ôm chặt tôi vào lòng.

"Hôm qua mệt quá rồi, ngủ thêm chút nữa đi."

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, mùi hương quen thuộc khiến tôi cảm thấy rất bất an trong vòng tay của Bách Lý Thành.

Hắn thật sự thích tôi sao? Hay chỉ đơn thuần là đùa giỡn tôi?

Hắn đâu có ít lần đem tôi ra làm trò cười.

8

Năm nhất, ngày lễ tình nhân, hắn đột nhiên nhắn tin cho tôi lúc 1 giờ sáng.

[Tao thích mày, có thể cho tao biết tại sao mày ghét tao không?

[Rõ ràng mày đối xử tốt với tất cả mọi người, vậy mà chỉ có với tao là trăm phương ngàn kế xa lánh, tao làm sai chuyện gì à?

[Mày nói đi, tao sẽ sửa, tao không thích mày lạnh lùng với tao như vậy.

[Van mày đấy, nhìn tao một cái được không, tao cũng rất tốt đấy.

[Nhiều người theo đuổi tao, tao đều từ chối hết, tao chưa bao giờ mập mờ với ai đâu, dáng người đẹp, thành tích cũng không tệ, mày nhìn tao một cái được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-ca-truong-hoc-say-me-toi/chuong-7-8.html.]

[Thôi, cho dù mày không thích tao, tao cũng sẽ dùng mọi cách để khiến mày yêu tao.]

Mấy câu sau vừa gửi đi đã bị thu hồi.

Chỉ còn lại [Tao thích mày].

Ba chữ này khiến tôi có chút bất ngờ và vui mừng, một người nổi bật như vậy nói thích tôi, trong lòng tôi dâng lên một dòng nước ấm, cảm xúc dịu dàng thoáng chốc len lỏi trong trái tim vốn không yên bình của tôi.

Tôi cũng từng nghi ngờ Bách Lý Thành thích tôi.

Niên ca nói, khi thích một người thì giai điệu chủ đạo là bị động, nhưng sẽ đáp lại.

Tuy lời Bách Lý Thành nói rất khó nghe, nhưng lúc tôi ốm, hắn sẽ đội mưa đứng xếp hàng mua cháo cho tôi lúc 2 giờ sáng, lúc tôi đau dạ dày thì xoa bụng cho tôi cả đêm, tôi sợ lạnh, mùa đông hắn sẽ ôm tôi ngủ.

Tôi bị bắt nạt, hắn sẽ ra mặt thay tôi.

Tôi ghét ăn hải sản có vỏ, mỗi lần hắn đưa cho tôi đều là đồ đã bóc vỏ sẵn.

Chính là cái nhìn cố hữu, cái mác tôi tự gán cho hắn đã che lấp đi những điều tốt đẹp của hắn.

Thực ra tôi không ghét hắn đến vậy, cũng từng âm thầm chú ý đến hắn.

Biết hắn thích ăn bánh ngọt ở cửa hàng gần nhà, nên mỗi lần hắn chơi bóng xong tôi sẽ lén bỏ vào tủ đồ của hắn, có lẽ Bách Lý Thành không biết, mỗi chai nước hắn uống sau khi vận động đều là tôi mua.

Để đưa cho hắn, mỗi lần tôi đều mua cho tất cả mọi người.

Cắn môi, đưa ngón tay run rẩy ra, Bách Lý Thành đã trả lời.

[Bỏ qua đi, chơi thua trò chơi thôi, đừng để ý.]

Câu nói này khiến trái tim tôi rơi xuống đáy vực.

Niên ca là đồ lừa đảo, cái gì mà thích một người là dùng mọi cách để thu hút sự chú ý của người đó.

Bách Lý Thành chỉ đơn giản là muốn tìm niềm vui trên người tôi.

Hôn cưỡng bức tôi, tỏ tình đùa giỡn chỉ là muốn xem tôi mắc câu thôi.

Tôi ghét hắn, phần lớn là ghét cái kiểu mỗi lần đều cho tôi hy vọng rồi lại lập tức khiến tôi tuyệt vọng của hắn.

Hàng loạt ký ức khó chịu khiến lòng tôi lạnh lẽo.

Không chút do dự cắn vào n.g.ự.c Bách Lý Thành.

Cơn đau ở chỗ nhạy cảm khiến Bách Lý Thành bật dậy ngay lập tức.

Trợn tròn mắt nhìn tôi, dường như không ngờ tôi lại làm ra hành động này.

"Tao ghét mày."

Ghét cái vẻ vô trách nhiệm của hắn, hắn coi tôi là cái gì, đồ vật? Thú cưng?

"Ghét mày mỗi lần đều trơ trẽn như vậy, ghét mày dễ dàng có được thứ tao muốn, càng ghét mẹ tao suốt ngày nhắc đến mày."

Nghĩ đến những điều này, tôi vừa tủi thân vừa mặc quần áo vào.

Bất chấp tất cả chạy ra ngoài.

 

Loading...