ĐÀN ANH NGỖNG LỚN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-15 12:21:53
Lượt xem: 2,123
[Em chỉ có bấy nhiêu thôi, xin anh trả lại tài khoản cho đàn anh đi mà.]
[Xin anh đấy, anh chàng trộm tài khoản siêu đẹp trai bất khả chiến bại. Tay chắp lại.jpg]
Trong lúc tôi liên tục tâng bốc nịnh nọt, anh trai trộm tài khoản cuối cùng cũng trả lời tin nhắn.
[Không cần tiền. Người này rất quan trọng với cô sao? Thực sự muốn bỏ tiền ra để giúp anh ta chuộc lại tài khoản của mình hả?]
[Tất nhiên, trong lòng tôi anh ấy rất quan trọng.]
[Được rồi, trả lại ngay đây!]
Thiết Mộc Lan
Tôi che miệng lại và thầm vui mừng vì cuối cùng tôi cũng có thể tiếp tục nói chuyện với đàn anh.
Nhưng nghĩ đến việc hôm nay đàn anh đã hung dữ như nào, tôi nhắn thêm: [Hôm nay đàn anh đã rất hung dữ với tôi, hay là mấy hôm nữa anh hẵng trả cho anh ấy được không, coi như một hình phạt cho anh ấy]
Người bên kia im lặng vài phút: [Được rồi.]
Lúc này, Tống Tư Niên đang trốn ở trên giường trả lời tin nhắn, khóe miệng suýt nữa cong vút lên tận trên trời.
Nghĩ đến vụ ở sân vận động chiều hôm đó, anh chỉ muốn tự tát mình hai phát.
[Mình thật đáng c.h.ế.t mà.]
[Nhưng mà, trong lòng Chi Ý vẫn có mình. Mình không phải kế hoạch B.]
Không biết anh trai trộm tài khoản có giữ lời không, hay đàn anh đã quên tôi rồi, trong lòng chỉ còn có cô gái dịu dàng váy trắng kia.
Lâm Viễn nói, nếu chủ động thì sẽ thua, một thiếu nữ mạnh mẽ như tôi không được thua cuộc.
Tôi hứa đi hứa lại với Tiểu Viễn:
“Mình sẽ không bao giờ chủ động nhắn tin cho anh ấy, trừ khi đàn anh chủ động gửi tin nhắn cho mình, dù có thu hồi hay không.”
“Hoặc là đàn anh chủ động tìm mình nói chuyện, giao tiếp bằng ánh mắt cũng được, dù sao mình cũng có thể hiểu được nội tâm anh ấy muốn nói gì.”
Lâm Viễn trợn tròn mắt.
“Xem cậu kìa, như con ngốc ý. May mà trước đó mình đã nhắn hỏi 200 người trên wechat, nếu không nhờ họ, nay cậu không có sườn xào chua ngọt mà ăn đâu.”
Tôi chớp đôi mắt to: “Mình…có ngốc đâu”
Lâm Viễn mím môi nói: “Ở đây, vẫn còn chỗ đối diện đàn anh của cậu, ngồi đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh, mặt đỏ bừng.
"Không ổn lắm" Tôi rụt rè nói.
"Ở ký túc xá suýt chút nữa là cậu gọi người ta bằng chồng rồi. Sao thế? Không phải cậu vẫn muốn hỏi về vụ tài khoản bị hack sao?” Lâm Viễn kéo tôi đến chỗ đàn anh.
“Đàn anh, ở đây có ai ngồi chưa ạ?”
Tống Tư Niên lắc đầu, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện anh.
Chúng tôi mới gặp anh ấy ngày hôm qua, nhưng không hiểu sao đàn anh lại nhìn tôi với ánh mắt không quen biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dan-anh-ngong-lon/chuong-4.html.]
“Đàn anh, không phải đợt vừa rồi tài khoản của anh bị hack sao? Anh có muốn lấy lại không?”
“Hả? Tài khoản của cậu bị hack lúc nào thế? Không phải hôm qua vẫn đang tám nhiệt tình trong nhóm phòng à?”. Bạn của đàn anh bối rối nói.
Tống Tư Niên đỏ mặt, trừng mắt nhìn bạn cùng phòng ngồi bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi khẳng định:
"Vừa bị hack!"
Bạn cùng phòng ngộ ra: “Thảo nào, bình thường cậu lạnh lùng như thế, mà dạo này đêm hôm khuya khoắt tự dưng lại nhắn tin tuyên bố thất tình vào trong nhóm. Tôi còn nghi ai đấy nhập vào cậu.”
Tống Tư NIên bị bạn cùng phòng nói đến mức tai và mặt đỏ bừng hết lên. Anh nhanh chóng gắp đùi gà trên đĩa nhét vào miệng anh chàng.
“Ăn đùi gà đi, bớt nói lại.”
Tôi nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ mặt ngơ ngác, nhưng Lâm Viễn lại nhếch miệng cười, thì thầm với tôi: "Đàn anh này của cậu, mưu mô đấy."
Hả?
Tiểu Viễn nhận được cuộc gọi từ nhân viên tư vấn và phải về sớm. Khi cô ấy rời đi, cô ấy nhắc tôi nhớ mua đồ ăn vặt.
8
Ăn xong, ngoài trời bắt đầu đổ mưa to.
Tiếng mưa đập vào cửa kính, tôi liếc nhìn chiếc ô bên cạnh đàn anh, đầu chợt nảy ra một kế.
Tôi đứng dậy, cất đĩa và chộp lấy một anh chàng may mắn.
"Bạn cùng lớp, bạn có mang theo ô không?"
"Không."
“Vậy thì tôi sẽ cho cậu cái của tôi.”
Tôi nhét chiếc ô vào tay anh chàng và quay lại đi về phía đàn anh.
Bạn cùng phòng của đàn anh đã đi trước, đàn anh đang đứng trước cửa nhà ăn nhìn mưa rơi bên ngoài, như đang chờ đợi ai đó.
Thấy tôi tới, anh xấu hổ hắng giọng: “Chi Ý, anh không mang theo ô, em cho anh đi nhờ được không?”
"Đàn anh, em quên ô, anh có thể đưa em về ký túc xá được không?"
Hai người đồng thanh nói, cả hai đều ngơ ngác.
Tôi nhìn vào túi của đàn anh, vừa rồi rõ ràng tôi thấy có một chiếc ô màu đen!
Đàn anh nhìn đôi tay trống rỗng của tôi, cũng có chút hoang mang.
“Không phải anh vừa thấy…”
"À, em..."
Tôi quay lại tìm chiếc ô vừa đưa cho người ta nhưng đã quá muộn.
Xa xa, chiếc ô Pikachu màu vàng đang dần biến mất.