Đánh cược rằng em yêu chị - Chương 10-11
Cập nhật lúc: 2024-08-13 22:24:39
Lượt xem: 40
10.
Giang Vân Kỳ lặng lẽ đứng cách chúng tôi không xa, ánh đèn khiến dáng cậu ta trông cao lớn hơn.
Tôi lợi dụng lúc Trì Yến còn đang ngơ ngác để thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta.
"Minh Thù, anh ta là ai?"
Tôi bước nhanh đến trước mặt Giang Vân Kỳ, cười nói: "Đừng hiểu lầm, chỉ là bạn bè bình thường thôi."
"Bạn trai nhỏ quá dính người, hết cách."
Tôi nắm lấy tay Giang Vân Kỳ, quay người rời đi.
Cậu ta cứ để tôi nắm tay như vậy, khi gió đêm đầu thu thổi qua, tôi rùng mình. Nhận ra điều đó, cậu ta buông tay tôi ra, cởi áo khoác khoác lên người tôi. Áo khoác còn có nhiệt độ cơ thể của cậu ta khiến tôi cảm thấy ấm áp ngay lập tức, tay lại bị cậu ta nắm lấy. Tôi còn chưa kịp phản ứng, Giang Vân Kỳ lại cực kỳ im lặng, không nói một lời, dẫn tôi vào một cửa hàng tiện lợi.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Đệch, thằng nhóc này lại nghĩ xấu nữa rồi.
Tôi đang định mắng cậu ta thì thấy cậu ta lấy từ tủ đồ uống ra một lon sữa Wangzai, bỏ qua những chiếc hộp nhỏ đầy màu sắc trước quầy thu ngân rồi thanh toán luôn.
Cậu ta mở vỏ lon, đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, là sữa ấm, uống thử một ngụm, rất ngọt.
11.
Cuối cùng, chúng tôi dừng lại trước một chiếc Ducati màu đen, vừa đẹp vừa ngầu.
Cậu ta bước lên xe và quay lại nhìn tôi: "Lên xe."
Tôi vừa định ngồi xuống ghế sau thì cậu ta nói: "Ngồi ghế trước. Tôi không muốn bị sốt nữa, chị giúp tôi chắn gió."
Tôi....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/danh-cuoc-rang-em-yeu-chi/chuong-10-11.html.]
Không để tôi có cơ hội từ chối, trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã dùng sức kéo tôi lên phía trước. Sức lực không tồi, tôi cố gắng giữ lon sữa không bị đổ ra.
Đột nhiên, sữa trong tay bị cậu ta giật đi, tiếng uống sữa vang lên.
Cậu ta giơ tay thực hiện cú ba điểm, chiếc lon thiếc rơi vào thùng rác ven đường.
“Sống ở đâu?” Cậu ta hỏi tôi.
Hòa lẫn với tiếng gió và tiếng ống xả ầm ĩ, chiếc xe máy di chuyển nhanh chóng giữa đêm.
Như thể thời gian đã quay trở lại thời kỳ nổi loạn lúc trung học.
Tôi hơi choáng váng, có lẽ là do uống quá nhiều sữa.
Mãi đến khi xe dừng ở dưới lầu, ý thức của tôi mới trở lại bình thường.
"Cảm ơn. Tiền xe hết bao nhiêu tôi sẽ chuyển lại cho cậu."
Tôi nói một cách lịch sự và xa cách.
Giang Vân Kỳ cười bất lực: "Chị, chị quay đi liền không nhận người quen."
Tôi vẫn giả vờ, nghiêm túc nhìn cậu ta: "Giang Vân Kỳ, cậu có thích tôi không?"
“Chị nghĩ sao?” Cậu ta hỏi.
"Được, vậy tôi nói cho cậu biết, cậu không phải là gu của tôi."
Tôi thích những đối thủ ngang tài ngang sức, và tôi chỉ là hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi chinh phục thành công mà thôi.
Kẻ trộm có luật của kẻ trộm, kẻ tồi cũng có luật của kẻ tồi.
Em trai còn nhỏ quá, ra tay không nổi.