Đánh cược rằng em yêu chị - Chương 12-13
Cập nhật lúc: 2024-08-13 22:26:42
Lượt xem: 45
12.
"Vậy gu của chị là ai? Anh trai tôi? Hay người đàn ông đó?" Cậu ta hỏi.
"Dù sao thì cũng không phải là cậu. Mười tám mười chín tuổi bốc đồng yêu một người là chuyện bình thường, nhưng chị đây không có thời gian chơi với cậu."
Tôi nghiêm túc nhìn cậu ta, trong mắt cậu ta luôn có một nét quật cường không thể giải thích được.
"Hơn nữa, tôi chỉ có ba phút nhiệt tình đối với tình yêu. Tôi không nghiêm túc, không yêu cũng không chịu trách nhiệm. Tìm người phù hợp với cậu đi, chẳng hạn như một cô gái đơn thuần và tốt bụng như Kỷ Minh Hề."
Giang Vân Kỳ đột nhiên cười khẽ: "Tôi không thích kẻ ngốc."
"Cậu nói ai là kẻ ngốc?" Tôi bắt đầu tức giận, nói tốt không nghe, nói xấu cũng chẳng vào. "Tóm lại, chúng ta không có hi vọng gì cả."
Cậu ta kiên quyết nói: "Chưa thử làm sao biết không có hi vọng?"
Ha ha, tôi đã là kẻ bắt cá nhiều tay, lại khiến cho một tên nhóc tức giận.
Tôi ngoắc tay với cậu ta: "Lại đây, tôi sẽ cho cậu câu trả lời."
Giang Vân Kỳ từ từ đến gần tôi.
Tôi vẫn cười: "Gần hơn chút nữa."
Cậu ta lại tiến lại gần hơn.
"Cúi đầu xuống."Tôi nhẹ nhàng nói.
Cậu ta ngoan ngoãn cúi đầu, tôi cũng từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Giang Vân Kỳ.
Tôi trắng trợn nhìn thẳng vào mắt cậu ta, trong đầu đếm tới mười.
Cho đến khi vành tai cậu ta ửng đỏ, đôi mắt chớp liên tục. "Cậu đã bao giờ nghe nói về quy tắc nam nữ nhìn nhau trong 10s chưa?"
Tôi giơ màn hình iwatch trên cổ tay lên, đối mặt với cậu ta: "Nhịp tim là 80, tôi không có cảm giác gì với cậu".
13.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/danh-cuoc-rang-em-yeu-chi/chuong-12-13.html.]
Tôi mỉm cười và quay người bỏ đi.
Nhưng Giang Vân Kỳ đã tóm lấy tôi và hôn xuống.
Khác với ngày nhầm lẫn hôm đó, lúc này tôi vô cùng tỉnh táo.
Khi tôi đỏ mặt nhìn thấy đôi mắt rực lửa của Giang Vân Kỳ, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của cậu ta vang lên: “Bây giờ vẫn không có cảm giác sao?”
Tôi thở hổn hển, cảm nhận được cảm xúc mạnh mẽ của cậu ấy: "Hình… hình như, có một chút..."
"Chỉ một chút?"
Cậu ta lại hôn tiếp...
Tôi lại bị mê hoặc...
Tôi không nhớ mình đã lên nhà bằng cách nào.
Đi được nửa đường, tôi mới tỉnh táo lại.
Tôi hỏi cậu: "Đồ đâu?"
Cậu ta nói: "Không có."
Tôi tức giận, mắng: "Cậu vừa mua một lon sữa Vượng Tử ở cửa hàng tiện lợi, giờ lại giả vờ vô tội?"
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Cậu ta uất ức: "Nhà chị không có à?"
Tôi bực mình: "Tôi…tôi chưa bao giờ đưa đàn ông về nhà!"
Tuyệt vời, tôi cảm thấy mình như một ISP chưa được thỏa mãn.
"Tôi đi WC" cậu ta nhỏ giọng nói.
Tôi chửi thầm trong lòng rồi leo lên giường ngủ.
Giang Vân Kỳ đi WC một lúc lâu, không biết lúc nào quay lại, dù gì thì tôi cũng ngủ say rồi.