Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đánh cược rằng em yêu chị - Chương 23-24

Cập nhật lúc: 2024-08-13 22:44:00
Lượt xem: 54

23.

Tôi và anh về bờ biển xem pháo hoa đón năm mới. Chúng tôi nắm tay nhau đi dạo trên bãi biển, trong màn đêm lãng mạn, không biết từ đâu vang lên một bài hát tiếng Quảng Đông, đó là bài "I Just Like You" của Trần Bá Cường. Càng nghe, mắt tôi càng đỏ, nghĩ đến câu: “Em muốn có tương lai với chị" của Giang Vân Kỳ.

Chúng ta còn có tương lai với nhau không? Giang Vân Kỳ, có lẽ chị phải tạm biệt với em rồi.

Khi đồng hồ điểm nửa đêm, anh ấy vẫn hỏi tôi: "Chị ơi, chị chán chưa?"

Tôi nói: "Chưa."

Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.

Anh hỏi như thường lệ: "Vậy thêm ba tháng nhé?"

Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo của anh ấy, mỉm cười và nói: "Không, Vân Kỳ, đã đến lúc phải cắt lỗ rồi."

Trước đây tôi không hiểu tại sao những người yêu nhau lại không thể ở bên nhau, nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi.

Bởi vì nhiều người đang múa may trong xiềng xích.

Hôm đó, anh ấy nói với tôi với đôi mắt đỏ hoe: "Mỗi lần nghĩ đến việc sau này em phải gọi người khác là chồng, anh đều cảm thấy rất khó chịu. Em có thể gọi anh một lần tiếng được không?"

Những cảm xúc mà tôi kìm nén suốt đêm cuối cùng cũng sụp đổ vào lúc này.

"Chị, chúng ta không chia tay có được không?"

"Chị đợi em chút nữa, sau này em sẽ có rất nhiều, rất nhiều tiền."

Tôi biết, tôi biết, người tôi thích chắc chắn là người tốt nhất.

 "Vân Kỳ, đừng đến tiễn tôi, tôi ghét chia ly."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/danh-cuoc-rang-em-yeu-chi/chuong-23-24.html.]

Canh bạc lớn này giống như một thử thách không rung động của trái tim.

Mặc dù tôi đã kịp thời cắt lỗ, nhưng tôi biết mình đã thua tan tành.

24.

Giang Vân Kỳ thực sự không đến tiễn tôi. Tôi đã đợi đến phút cuối cùng làm thủ tục kiểm tra an ninh tại sân bay. Quay đầu, vẫn là những người lạ đang vội vã.

Máy bay cất cánh, thành phố bên dưới ngày càng nhỏ lại, tôi lấy điện thoại ra và xóa hết các phương thức liên lạc. 

Cảm giác thất tình thực sự rất khó chịu, tôi thầm nghĩ rằng tôi không muốn trải qua cảm giác này một lần nào nữa.

Tôi đi uốn tóc, mẹ nói đây gọi là làm lại cuộc đời.

Sau đó, tôi lại đi nhảy bungee. Đúng vậy, một người chỉ dám chơi đu quay trong khu vui chơi đã đi nhảy bungee. Chắc tôi điên rồi, từ khi trên mây cho đến khi rơi xuống vực sâu, tôi vừa khóc vừa gọi tên anh.

Tôi bắt đầu cuộc sống của riêng mình, không còn nổi loạn nữa. Công việc thì bận rộn, cuộc sống thì chẳng có gì quá vui, cũng không còn gì quá buồn.

Vào đêm giao thừa năm thứ 28 của tôi, tôi xem một chương trình nhàm chán trên TV, mở cửa sổ và nói "Chúc mừng năm mới" với mặt trăng trên bầu trời.

Thành phố này bị cấm b.ắ.n pháo hoa, tôi thực sự rất rất nhớ pháo hoa trên bãi biển năm đó.

Tôi nuôi một con ch.ó tên Cương Đản và một con mèo tên Thiết Chùy.

Năm đó, tôi gặp được một người rất tốt, anh ấy cùng tôi khóc, cùng tôi cười, cười đùa với tôi, nghe tôi kể chuyện của chúng ta. Anh ấy cũng tốt như anh ấy, đương nhiên anh ấy không đẹp bằng anh ấy.

Trong trận tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh, anh ấy đã cầu hôn tôi.

Giang Vân Kỳ, chị gái phải gả cho người khác rồi.

Loading...