Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 1: Lớp 3-2 Tất Thắng 4
Cập nhật lúc: 2024-11-05 02:57:48
Lượt xem: 134
Bình luận hoang mang: [Lịch sử luôn lặp lại một cách đáng kinh ngạc.]
[Chết tiệt! Tiểu Bạch Hoa ra tay quá nhanh, có phải cô ta đã học võ không?]
[Ngu ngốc! Kỹ năng ban đầu của cô ta là "Cẩm Lý Vận", chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi.]
Tôi "xoẹt xoẹt" hai cái trói lưỡi trùm trường vào song cửa sổ, còn thắt một cái nơ xinh xắn.
Sau đó bắt đầu dạy học sinh hát.
"Dặm trường ngoài, đường xưa lối, cỏ xanh rì nối liền trời..."
Bình luận đồng loạt thoát ra, số lượng người xem trực tuyến từ ... Giảm xuống còn ...
[Dở ẹc dở ẹc!]
[Tiểu Bạch Hoa có câu nào hát đúng nhạc không vậy?]
[Đây là livestream kinh dị hay livestream âm nhạc vậy?]
[Thế này mà cũng gọi là livestream âm nhạc?]
Hát xong, số lượng người xem trực tuyến vậy mà về 0.
Ngay cả vài fan cứng của Tạ Đường vẫn kiên trì chửi tôi cũng chạy mất.
Tôi nhíu mày.
Tôi không cam tâm.
Tôi mỉm cười nói: "Chúng ta hát lại lần nữa nhé."
Cả lớp học sinh đồng loạt ngã ngửa.
08
Tôi đánh nhau với đám quỷ học sinh.
Tôi tùy tiện niệm một câu thần chú: "Chấn quyết, Lôi Đình Chi Nộ!"
Ngay lập tức, trên chín tầng trời vang lên tiếng sấm sét!
"Rắc rắc rắc"
Cả đám học sinh bị sét đánh cháy đen thui.
Giờ thì, chúng đều ngoan ngoãn, mặt mũi lem luốc, khoanh tay ngồi ngay ngắn, "học" hát với tôi.
Cuối cùng Tuân Hành Chi cũng bị tiếng hát dở tệ hành hạ đến phát điên, cậu ta chỉ chỉ vào lưỡi mình, chịu thua.
Tôi thả cậu ta ra.
"Bên trời góc bể, bạn thân nửa lìa xa. Một bầu rượu đục cạn niềm vui, đêm nay giấc mơ ly biệt lạnh lẽo..."
Dưới sự dẫn dắt của cậu ta, tiếng hát du dương vang vọng khắp sân trường, tràn ngập vẻ đẹp của tuổi trẻ, phảng phất nỗi buồn man mác. Hoàn toàn không ăn nhập với bầu không khí âm u, đáng sợ của ngôi trường.
Dưới một vầng hào quang dịu dàng, chìa khóa thứ ba được tiếng hát triệu hồi! Wow! Tuân Hành Chi hát cũng được đấy chứ ~
Tôi cất nó vào trong ngực.
Khán giả trong phòng livestream lần lượt quay trở lại.
Họ vừa vặn chứng kiến cảnh tôi lấy được chìa khóa.
[Má ơi, tôi vừa nhìn thấy gì thế? Chìa khóa thứ ba!]
[Phải nói là, chỉ số may mắn của Tiểu Bạch Hoa đúng là bug.]
[Đứng trên đầu ngọn gió, đến heo cũng có thể bay.]
[Ghét thật, con nhỏ này dựa vào may mắn để thắng Đường Đường nhà chúng ta.]
Đột nhiên, trong bình luận xuất hiện một giọng nói khác lạ.
[Không!! Các bạn không thấy sao, cô ấy là đại thần! Là đại thần!!!]
Hóa ra, vừa rồi có một khán giả lạc vào phòng livestream, nhìn thấy tôi niệm chú triệu hồi sấm sét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-1-lop-3-2-tat-thang-4.html.]
Anh ta kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, liên tục khen tôi lợi hại như thế nào.
Những khán giả khác tưởng anh ta bị điên, bảo anh ta đừng nói nhảm.
Tôi cảm thấy có lỗi với anh ta, tôi không thể dùng thuật pháp của mình để biện hộ cho anh ta.
Ở nơi quỷ quái này, không nên thường xuyên phơi bày thực lực của mình.
Trong tay, phải nắm càng nhiều bài càng tốt.
...
"Hát hay đấy." Tôi xoa đầu Tuân Hành Chi.
Cậu ta bực bội trừng mắt nhìn tôi, quay mặt đi chỗ khác.
Tôi thực sự vui mừng cho cậu ta: Chìa khóa đã có, cậu ta không cần phải bị đánh nữa.
09
Đêm hôm sau.
Vừa chập tối, giọng nói của hệ thống vang lên đúng giờ.
"Ting"
"Hệ thống thông báo: Đêm tối đã đến, quái vật lang thang. Các vị người chơi chớ nên mở mắt."
Lũ quái vật kinh tởm đó lại xuất hiện rồi.
Mặc dù tôi không thể mở mắt nhưng bình luận chính là đôi mắt của tôi.
Khi mặt đất bên ngoài vang lên tiếng đào bới, bình luận tràn ngập những từ ngữ như "kinh tởm", "đáng sợ", "quái vật dịch nhầy".
Tôi ôm chặt chăn, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Dưỡng sức, mai còn đi tìm Tạ Đường lấy chìa khóa nữa - Tôi cá là mình thắng! Chìa khóa của cậu ta cũng thuộc về tôi.
Đột nhiên, có một người xông vào phòng livestream.
Vừa vào, anh ta đã gõ mười dấu chấm than thật to.
Tiếp đó, anh ta kích động nói: [Mọi người ơi! Mau đến phòng livestream của Đường Thần, Đường Thần vừa g.i.ế.c ba con quái vật liên tiếp, triple kill đẹp trai quá!]
[Tôi vậy mà vì xem Tiểu Bạch Hoa ngủ, đã bỏ lỡ khoảnh khắc oai hùng của Đường Thần, tôi có tội!]
[Triple kill đẫm m.á.u quá, tôi chỉ thích xem Tiểu Bạch Hoa an nhiên tự tại.]
Khoảng ba phút sau, mí mắt tôi càng lúc càng nặng trĩu, sắp chìm vào giấc ngủ.
Lại có một người xông vào phòng livestream.
Vừa vào cũng là một đống dấu chấm than. Sau đó là than thở...
[Thôi xong rồi! Đường Thần bị mấy chục con quái vật vây quanh ở phòng thí nghiệm dưới tầng hầm rồi!]
[Cậu ấy bị thương nặng lắm, lần này chắc chắn c.h.ế.t mất!!!]
[Hả? Đường Thần là đại thần đã phá đảo phó bản cấp S, sao lại c.h.ế.t ở phó bản cấp 5A?]
[Haiz quả nhiên, phó bản này rất tà môn! Mặc dù cấp độ là 5A nhưng chưa từng có ai thực sự phá đảo!]
[Đúng vậy, không ai biết kết thúc của phó bản này.]
[Đường Thần phải làm sao bây giờ! Ai đi cứu cậu ấy với…]
Tôi bỗng chốc mở mắt.
Thấy c.h.ế.t không cứu không phải phong cách của tôi, huống hồ chìa khóa còn đang ở trong tay cậu ta.
Tôi nhanh chóng mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.
"Rắc!"
Bức tường bị đ.â.m thủng, một bàn tay màu xám xanh thò ra từ trong tường! Toàn là dịch nhầy.
Chỉ trong hai giây, con quái vật đã phá tường chui ra.