Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đệ Nhất Thái Giám - C4

Cập nhật lúc: 2024-08-30 09:47:28
Lượt xem: 645

Thái tử gật gù không rõ, rồi hỏi: "Vậy quả cam lớn nghĩa là gì?"

 

Ta không biết là nghĩa gì!

 

Đắn đo giữa việc mất trí nhớ tại chỗ và việc chạy trốn, ta chọn cách sau.

 

Ta rút khăn tay ra ném lên người Thái tử, uốn éo: "Ghét quá, ghét quá, đừng hỏi nữa!"

 

Nói rồi, ta lắc lư chạy đi, để lại Thái tử đứng đó, ngơ ngác.

 

11.

Thái tử không hỏi lại về chuyện mật thư, nhưng ta thường thấy ngài ấy ngẩn ngơ trước thư.

 

Lòng ta cảm thấy có chút lo lắng.

 

Nhưng ta sớm quên mất chuyện này, vì Thái tử sắp tổ chức sinh thần yến.

 

Tại sinh thần yến của Thái tử, Thục phi chắc chắn sẽ kiểm tra kết quả công việc của ta.

 

Tuy nhiên, dù Thái tử có cao hơn chút, khỏe mạnh hơn chút, nhưng sao vẫn chưa thể gọi là béo được.

 

Tên nhóc này rất kén ăn, không ăn đồ nhiều dầu, cũng không ăn đồ nặng vị.

 

Trong cung lại không có thức ăn nhanh, làm sao mà vỗ béo nổi?

 

Suy nghĩ mãi, ta quyết định tặng Thái tử một món quà đặc biệt:

 

"Điện hạ, ta đưa ngài đến một nơi vui chơi, được không?"

 

Thái tử liếc ta một cái, mở miệng định từ chối: "Không..."

 

Ta: "Thái tử ca ca!"

 

Thái tử: "Khụ... thỉnh thoảng cùng ngươi ra ngoài một lần cũng được."

 

Vậy là, ta dẫn Thái tử đến một cái lỗ chó.

 

Ta: "Mời vào."

 

Thái tử lùi lại một bước: "Đây là lỗ chó, bản Thái tử không chui qua lỗ chó."

 

Ta nói dối không chớp mắt rằng đây là cửa hậu của hoàng cung. Nhưng thái tử đâu phải kẻ dễ lừa như thế.

 

12.

 

Cuối cùng, Thái tử đạp lên vai ta mà trèo ra ngoài, còn ta thì phải chui qua lỗ chó.

 

Thật đáng giận, thật đáng giận!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/de-nhat-thai-giam/c4.html.]

 

Tên này còn mặt dày xoa đầu ta đã rối tung vì chui lỗ chó, cố nén cười: "Thôi nào, dẫn đường đi, tiểu cẩu."

 

Càng đáng giận hơn!

 

Ta dũng cảm lấy hết can đảm, nắm lấy tay Thái tử, nghiêm nghị nói: "Ra ngoài cung, không thể gọi là phụ hoàng, chỉ có thể gọi là phụ thân. Cũng không được gọi là mẫu hậu, mà phải gọi là mẫu thân. Càng không được gọi ta là Tiểu Chính Tử, phải gọi là ca ca."

 

Thái tử không phục: "Sao ngươi lại là ca ca?"

 

Ta nhìn Thái tử từ đầu đến chân, nở nụ cười đầy ẩn ý, thở dài, lắc đầu bỏ đi.

 

Thái tử: "..."

 

13.

Chợ đêm rực rỡ ánh đèn, đường phố đông đúc người qua lại.

 

Thái tử không rời khỏi ta nửa bước, lông mày hơi nhíu lại: "Sao lại nhiều người thế này?"

 

"Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, trong cung có yến tiệc, dân gian tất nhiên cũng có hoạt động." Ta hào sảng vung tay, "Muốn ăn gì? Tùy ý chọn."

 

Thái tử nghi ngờ nhìn ta một cái: "Ngươi có tiền sao?"

 

Ta siết chặt cái túi tiền mỏng manh, cố nặn ra một nụ cười: "Tất nhiên là có, ca ca có đầy tiền."

 

Cùng lắm là về tìm Thục phi để đòi lại!

 

Không biết chợ đêm có phát hóa đơn không...

 

Thái tử nhìn quanh một lượt, chỉ vào quầy bán kẹo hồ lô: "Cái kia là gì?"

 

Anan

Kẹo hồ lô thật tốt! Đường nhiều, nhiệt lượng cao, chắc chắn ngươi sẽ béo!

 

Ta vui mừng khôn xiết, bình tĩnh bước đến quầy: "Cho năm mươi xiên!"

 

Thái tử kéo c.h.ặ.t t.a.y áo ta: "Năm mươi xiên là quá nhiều."

 

Ta: "Không nhiều, không nhiều chút nào, người ta bán là phải từ năm mươi xiên trở lên."

 

Thái tử: "Không, chỉ một xiên thôi."

 

Ta: "Năm mươi xiên!"

 

Thái tử: "Một xiên là đủ rồi."

 

Người bán hàng mất kiên nhẫn: "Các ngươi có mua không? Không mua thì đi chỗ khác, đừng cản trở ta buôn bán."

 

Vừa nói, người bán hàng vừa đẩy ta.

 

Thái tử lập tức kéo ta về phía sau, mắt nổi lửa giận: "Không được động tay động chân, ngươi có biết phụ thân ta là ai không?"

Loading...