Đệ Nhất Thái Giám - C5
Cập nhật lúc: 2024-08-30 09:47:54
Lượt xem: 716
Người bán hàng sững sờ: "Mẫu thân ngươi chưa nói với ngươi sao?"
Thái tử: "?"
Thấy tình hình có vẻ không ổn, ta vội vàng kéo Thái tử đi.
14.
Vừa đi vừa dạo, tuy Thái tử không ăn gì nhiều, nhưng trên mặt vẫn hiện rõ vẻ hài lòng.
Anan
Ta chợt nảy ra ý: "Nếu ngài thích nơi này, lần sau ta sẽ lại đưa ngài ra ngoài."
Thái tử thấp giọng "ừ" một tiếng, mang theo chút niềm vui: "Ngoài cung thật nhộn nhịp, ta muốn thường xuyên ra đây xem."
Nói xong, Thái tử quay đầu nhìn ta một lúc lâu: "Ta luôn cảm thấy ngươi không giống những thái giám khác."
Tim ta lập tức rung lên.
Chẳng lẽ ngài ấy đã phát hiện ta cải nam trang?
Ta cẩn thận hỏi: "Ta có gì khác họ?"
Thái tử đáp: "Ngươi không như họ, suốt ngày nịnh nọt ta, cũng không sợ ta."
Hóa ra chỉ là chuyện này sao?
Chuyện nhỏ!
Ta liền the thé giọng: "Ôi trời ơi, Thái tử gia, hôm nay ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy? Nhìn ngài mà xem, thật là oai phong, thật là oai phong!"
Sắc mặt Thái tử tức khắc sa sầm lại, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra.
Ta lập tức chạy xa vài bước: "A a a, là Thái tử, thật đáng sợ, thật đáng sợ! Cứu với!"
Thái tử: "..."
15.
Trong buổi yến tiệc sinh thần, Thái tử gọi ta theo hầu.
Ta liền chớp lấy cơ hội, ra dấu bằng mã Morse cho Thục phi.
Thục phi dùng đũa gõ bát để đáp lại ta.
Ta đang định ra dấu tiếp thì Thái tử kéo tay ta lại: "Thục phi đang gọi ta sao?"
Ta: "A?"
Thái tử: "Nàng gõ bát chẳng phải là chê món ta chuẩn bị không hợp khẩu vị sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/de-nhat-thai-giam/c5.html.]
Điều này...
Không thể để Thái tử có ấn tượng xấu về Thục phi.
Đến lúc đó lại đem ta trở về bên Thục phi làm gián điệp thì phiền phức.
Ta chỉ có thể giải thích: "Thục phi nương nương... từ nhỏ đã thích nghe nhạc, đặc biệt là trống."
Thái tử gật gù: "Hóa ra là vậy, sau tiệc, ngươi nhớ đem đến cho Thục phi vài bộ bát đĩa."
"Hoàng thượng giá đáo—"
Tiếng thông báo vang lên, ta "phịch" một tiếng quỳ xuống, trốn vào dưới bàn.
Nếu để Hoàng thượng thấy ta, không chừng lại lật lại chuyện cũ mà kết tội ta lừa quần đùi của ngài ấy!
Vừa bò quanh dưới gầm bàn, ta vừa nói dối: "Điện hạ, ngài làm rơi đồ, để ta nhặt giúp."
Thái tử nghi ngờ: "Ta có làm rơi đồ sao? Vậy ngươi nhanh nhặt lên đi."
Ta tiếp tục mò mẫm dưới gầm bàn, mọi người hành lễ xong ta vẫn chưa dám chui ra.
Khách khứa nhìn bàn của Thái tử lắc qua lắc lại, ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ.
Thái tử lộ vẻ lúng túng, kéo tay áo ta: "Không tìm thấy thì thôi, ra ngoài đi."
Ta cười khan: "Ha ha... đã tìm thấy rồi, hóa ra thứ rơi là lòng yêu mến của ta đối với điện hạ."
Thái tử mặt đỏ bừng, không tự nhiên ho một tiếng: "Đừng nói lời hoa mỹ nữa, ra ngoài đi."
Ta muốn khóc mà không có nước mắt, ôm lấy chân Thái tử giả vờ đáng thương: "Nô tài thân phận thấp hèn, không dám đối mặt với thiên tử, xin ở lại dưới bàn."
Thái tử nhíu mày: "Có gì mà không thể gặp? Ngươi gặp được ta, thì cũng gặp được thiên tử."
Sau một hồi đôi co, đột nhiên ánh sáng lóe lên, ta và Hoàng thượng mặt đối mặt.
Tên khốn này, chỗ ngồi tử tế không ngồi, lại đi lật bàn.
Hoàng thượng kinh hãi: "Lại là ngươi?"
Mặt ta tái mét: "Thực sự ta không làm."
16.
Yến tiệc tiếp tục diễn ra, chén rượu nâng cao, ca múa thịnh hành, trông như một bữa tiệc hòa hợp.
Chỉ riêng ta và Hoàng thượng chìm vào một loại lo lắng kỳ lạ.
Ngài ấy sợ ta làm chuyện bậy, ta sợ ngài nghĩ ta làm chuyện bậy.