Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đêm Kinh Hoàng Ở Làng Quế Gia - Chương 17: Kết

Cập nhật lúc: 2024-05-28 07:11:44
Lượt xem: 1,482

“Đằng sau, đằng sau anh!”

Tôi ngừng lại, ý thức được có gì đó không ổn, ngay lập tức bước về phía trước và nhanh chóng lôi một cuộn dây mực từ trên đất lên.

Tôi quay đầu nhìn lại.

Ở mép đạo trường, một già một trẻ đứng tại một chỗ không nhúc nhích dưới cành cây, yên lặng nhìn chằm chằm tôi.

Việc cả hai người này đã xuất hiện đứng ở đây, kết cục của người dân trong làng không cần nói cũng biết.

Tôi nắm chặt đoạn dây mực trong tay, cứ như vậy không nhúc nhích nhìn chằm chằm hai người họ.

 

Trong lúc hai bên đang đối đầu, mỗi bên đều nhìn chằm chằm nhau, bên kia bỗng lên tiếng.

“Có, có thể giúp tôi một việc được không?”

Dưới bóng tối, một người trong đó lên tiếng, nghe giọng nói có vẻ như người nói là cậu thanh niên.

“Anh nói đi.”

Tuy trong lòng tôi đang hoảng sợ, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh nói.

“Hãy một lần nữa hát vở kịch t/ang lễ cho bà tôi.”

“Được, trước tiên hãy nói cho tôi biết Tiểu Phán đang ở đâu?”

Tôi đồng ý nhưng cũng đưa ra yêu cầu của tôi, nếu bên kia không đồng ý, thì cùng lắm là cá ch*t lưới rách.

“Anh ấy đang ở trong phòng kho của căn nhà phía sau lưng anh.”

Cậu thanh niên nói xong, sợ tôi lo lắng lại nói thêm câu.

“Anh ấy rất an toàn, chỉ là ngủ thiếp đi thôi.”

Tôi nhìn thời gian, rạng sáng 5h02.

Chỉ còn một giờ nữa là trời sáng.

Tôi không nói gì thêm, quay người sắp xếp sân khấu kịch, kết nối lại các thiết bị.

Sau khi sắp xếp xong.

Tôi gọi cho lão Lưu đang trốn trong căn nhà hai tầng bên cạnh đi tìm Tiểu Phán, không nhìn thấy Tiểu Phán tôi sẽ không bắt đầu.

Hai người đứng cạnh mép đạo trường nhìn một cách lạnh lùng, cũng không có ý ngăn cản.

Khoảng 5 phút sau.

Lão Lưu thở hồng hộc nói.

“Lão Lý, đã tìm thấy Tiểu Phán, cậu ấy đang ngủ say.”

Nghe vậy tôi cũng không nhiều lời, cầm điện thoại lên phát nhạc đệm, bắt đầu hát lên.

Ở thị trấn có nhiều người làm dịch vụ t/ang lễ, nhưng biết hát kịch t-ang chỉ cửa hàng tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dem-kinh-hoang-o-lang-que-gia/chuong-17-ket.html.]

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Vở kịch t/ang lễ bị nhiều người cho rằng là phong tục không tốt.

Nhưng ý nghĩa ẩn sâu bên trong không phải vậy.

Con người đến thế gian này qua tiếng khóc, nhưng lúc rời đi lại yên lặng.

Vì vậy đây là hình thức tưởng niệm người đã khuất, để họ được an nghỉ.

Tôi nghĩ ý nghĩa của hành động này của cậu thanh niên là muốn tôi xoa dịu chút oán hận cuối cùng của bà cậu ta.

“Nhân sinh khổ đoản, biệt ly thường nhiều...”

Một khúc “tiễn biệt” kết thúc.

Cậu thanh niên chậm rãi bước lên, động tác có vẻ cứng nhắc đưa cho tôi một cuốn sổ tay cũ kỹ.

“Những gì anh muốn biết đều ở bên trong đó.”

 

Tôi nhận cuốn sổ tay bên ngoài đã cũ kỹ vàng ố, yên lặng chăm chú nhìn cậu ta

Cậu thanh niên ít nói, có vẻ hơi ngây ngô, đôi mắt trắng vô hồn không còn chút linh khí.

Cậu ta đưa cho tôi cuốn sổ tay, sau đó quay người rời đi, cậu ta cùng với bà biến mất trong bóng tối.

......

Chân trời dần dần nổi lên ánh sáng, một tiếng gà gáy vang vọng trong ngôi làng.

Tôi và lão Lưu ngồi ở mép sân khấu kịch rầu rĩ hút thuốc, mỗi người đều im lặng không nói gì.

Đợi khi Tiểu Phán tỉnh dậy, chúng tôi thu dọn đồ đạc rời khỏi ngôi làng này.

Trên đường, Tiểu Phán hỏi tôi:

“Những người dân làng nợ tiền đều ch*t hết à?”

Tôi liếc mắt mắng cậu ấy.

“Chúng ta còn sống rời khỏi đây là đã may mắn lắm rồi, cậu con mẹ nó còn có thời gian quan tâm đến người khác à?”

Tiểu Phán nghe vậy không nói thêm gì nữa.

Khi về cửa hàng, tôi thống kê lại tiền dịch vụ lần này cùng với tiền nợ thu được, tổng cộng 25 vạn.

Nhưng tôi không hề có chút vui mừng, toàn bộ dựa theo tỉ lệ mà đổi thành tiền âm phủ.

Tôi quyết định vào tết thanh minh hàng năm, dùng giấy vàng viết tên hai người họ, tìm một nơi để đốt cho bọn họ.

Cuốn sổ tay tôi một mực không mở ra xem.

Chuyện không tốt không nên biết nhiều, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.

Thành thành thật thật làm tốt việc của mình, làm mà không thẹn với lương tâm, tự nhiên sẽ không sợ quỷ đến gõ cửa.

 

 

Loading...