Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỀN QUỶ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-05-15 23:15:14
Lượt xem: 1,147

Văn án

Tôi là em gái cùng cha khác mẹ của Cố Nhược, thương nhớ anh mấy năm trời, chỉ muốn m.ó.c t.i.m róc ruột trao cho anh.

Nhưng anh lại cho là tôi ngang bướng, chua ngoa, tâm địa độ/c á//c.

Dưới lời xúi giục của Bạch nguyệt quang Giang Tố Tố, Cố Nhược đày tôi đến ngôi chùa giữa rừng sâu.

Tại đó, tôi đã trải qua những ngày tháng khổ sở như ở địa ngục.

Một năm sau, tôi cuối cùng cũng học được cách buông bỏ tình cảm với Cố Nhược, tránh xa anh ấy.

Cố Nhược quỳ xuống cầu xin tôi trở về bên anh, “A Nhu, anh sai rồi, đừng rời xa anh nữa, anh sẽ bù đắp cho em cả đời!”.

1

Ngày mẹ tôi từ Mỹ trở về, Cố Nhược cuối cùng cũng đến đón tôi. 

Tôi mặc một chiếc váy gần như không còn nhìn ra màu sắc gì nữa mà đứng trên bậc thang, nhìn Cố Nhược đang dựa vào chiếc xe thương vụ đỗ cách đó không xa.

Tôi vừa định bước xuống thì nghe thấy phía sau có tiếng sư trụ trì lạnh lùng, một luồng hàn khí chạy từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu.

“Tiểu tiện nhân kia mà dám ăn nói linh tinh thì lão ni đây sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!”

Tôi lắc đầu liên tục, giọng nói run rẩy dữ dội: “Con sẽ không, con không biết gì hết!”

Sư trụ trì dùng đôi mắt tam giác ngược hung dữ trừng tôi: “Cút đi.”

Tôi bước khỏi bậc thang suýt thì trượt chân ngã, Cố Nhược đưa tay ra định đỡ tôi, nhưng tôi như nhìn thấy rắn độc thú dữ vậy, thà dùng sức quỵ xuống đất chứ nhất quyết không để anh ta chạm vào.

Cố Nhược nhíu mày, “Em…”

Nhưng tôi đã chống cơn đau dữ dội mà đứng dậy, nhanh chóng ngồi vào ghế sau xe.

Cố Nhược nhếch mép cười khẩy: “Cố Nhu, chẳng phải em chỉ thích ngồi ghế phụ trong xe anh thôi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/den-quy/chuong-1.html.]

Tôi cúi đầu run rẩy đáp: “Tôi… Tôi ngồi đằng sau, ghế phụ phải để cho chị Tố Tố.”

Cố Nhược nhịn không được bật cười: “Không phải em bảo ai ngồi vào ghế phụ của anh thì em g.i.ế.c ch///ết người đó sao? Sao giờ lại thay đổi tính tình thế?”

Tôi há miệng trong bối rối, nhưng không nói nên lời.

Ở chùa, sư trụ trì nói nhà Phật cần tránh tham sân si.

Tôi vẫn nhớ khi mới vào chùa, tôi nói với mọi người rằng tôi nhớ nhà, nhớ Cố Nhược, vậy là sư trụ trì sẽ cho người tới sửa soạn cho tôi.

Họ túm đầu tôi ra sau vườn, lột sạch quần áo của tôi rồi dùng những nén nhang to bằng ngón tay cái châm lửa rồi đem đốt khắp người tôi, những đầu nhang nóng rẫy muốn bốc khói không ngừng phỏng rát da thịt của tôi, rồi để lại trên đó từng vết sẹo do nhang để lại.

Tôi hét lên, cố vùng vẫy thoát ra nhưng bọn họ vẫn ghì chặt lấy tôi.

Tiếng cười độ/c á//c như văng vẳng bên tai tôi: “Con điếm này! Mới đến đây mà đã nhớ đàn ông rồi à?!”

Tiếng hét của tôi vang vọng cả sân viện.

Mọi chuyện đã qua cứ như cơn ác mộng bám riết lấy tôi.

Tôi đổ mồ hôi lạnh và co rúm người ngồi chặt trên ghế sau xe.

Trên xe im lặng đến đáng sợ.

Cố Nhược nói: “Xem ra việc đưa em đi cải thiện ở chùa trong một thời gian là một quyết định đúng đắn, chẳng khác gì một người hoàn toàn thay đổi vậy.”

Sao mà không khác chứ?

Họ ngày nào cũng độc địa lặp đi lặp lại bên tai tôi: “Nhanh nói, tôi là con điếm!”

Chỉ cần tôi không nói, họ sẽ dùng chày gỗ đập vào thắt lưng của tôi.

Cứ thế họ bắt tôi lặp đi lặp lại một lần rồi lại một lần.

Giờ đây, tôi đã khắp mình đầy thương tích, và những luật lệ đó cũng đã khắc sâu trong tâm trí tôi.

 

 

Loading...