ĐỀN QUỶ - Chương 6 - 7
Cập nhật lúc: 2024-05-15 23:18:24
Lượt xem: 818
6
Cố Nhược khựng lại: “Sao cô——”
Nhưng tôi vẫn vô cảm lặp lại một câu nói: “Tôi không biết xấu hổ, tôi không nên quấn lấy Cố Nhược, tôi không nên thở chung bầu không khí với anh ấy.”
Cố Nhược khựng lại, rồi cả giận nói: “Cô nói gì thế?! A Nhu, ai cho phép cô nói như vậy?!”
Miệng tôi cứng đờ nói tiếp: “Tôi không biết xấu hổ, tôi không nên quấn lấy Cố Nhược, tôi không nên thở chung bầu không khí với anh ấy.”
“Tôi không biết xấu hổ, tôi không nên quấn lấy Cố Nhược, tôi không nên thở chung bầu không khí với anh ấy.”
“Tôi không biết xấu hổ, tôi không nên quấn lấy Cố Nhược, tôi không nên thở chung bầu không khí với anh ấy.”
Nói rồi tôi vừa nói vừa dùng con d.a.o găm lúc nào cũng mang theo bên mình r//ạch vào cánh tay.
Giống như vậy có thể khiến tôi bình tĩnh lại.
Tôi nói một câu, trên cánh tay lại thêm một vết thương.
“Cô làm gì vậy?!”
Cố Nhược rõ ràng bị tôi làm cho sợ, định giật con d.a.o trong tay tôi nhưng bị Đường Trạch bên cạnh ngăn lại.
“Cút ngay.” Đường Trạch lạnh lùng thốt ra một chữ.
Cố Nhược nheo mắt lại, ánh mắt đe dọa: “Mày là cái thá gì?!”
Đường Trạch lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Anh không thấy cô ấy phát bệnh vì anh sao?”
Cánh tay của tôi m.á.u me đầm đìa, nhưng tay vẫn lặp lại cử chỉ chào mời khách hàng.
Cố Nhược nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn quay người bỏ đi.
Cố Nhược vừa đi, tôi lập tức nhào ra nôn thốc nôn tháo, nhưng đáng tiếc trong dạ dày không còn gì để nôn.
Chỉ nôn ra ngoài một ít dịch vàng.
Đường Trạch không nhìn nổi nữa, cưỡng ép đút tôi ăn, nhưng mà tôi càng ăn càng nôn, dần dần cơ thể càng gầy yếu hơn.
7.
Nhưng cơn buồn nôn sẽ đến khi tôi cố gắng ép bản thân mình ăn.
Do đó tôi chỉ có thể ăn một số thức ăn dạng lỏng để duy trì cơ thể.
Một thời gian sau, Cố Nhược lại đến quầy hàng, khi đó tôi đang chào hỏi khách hàng bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/den-quy/chuong-6-7.html.]
Khoé miệng Cố Nhược nhếch lên vài phần chế giễu, "Tố Tố nói đúng, cô căn bản chẳng bị bệnh gì, giả vờ tự làm bản thân mình bị thương để gây sự chú ý của tôi, cô đúng là vẫn ngang ngược như trước."
Giọng anh lạnh lùng hơn lần trước đến đây.
Những lời Cố Nhược giống như những nhát d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c tôi, kỳ lạ là tôi không còn cảm thấy đau nữa.
Hóa ra trong mắt anh, tôi lại đáng khinh đến thế sao.
Tôi miễn cưỡng cười, không muốn tranh cãi nữa, vì tôi đã từ bỏ rồi.
"Ngày mai là sinh nhật cô, mẹ bảo tôi dẫn cô về nhà."
Cố Nhược nói xong câu đó rồi rời đi.
Đến sinh nhật, tôi vẫn quay về Cố gia, mẹ trông thấy tôi thì ôm chầm lấy, nước mắt đầm đìa khuyên tôi đừng bỏ đi nữa.
Tôi gắng gượng nở một nụ cười, vỗ vai bà an ủi.
Trong bữa tiệc sinh nhật, Giang Tố Tố trang điểm lộng lẫy, như thể cô ta là nhân vật chính hôm nay vậy.
Còn tôi mặt mộc, sắc mặt vàng vọt, trông chẳng khác gì con vịt xấu xí, chẳng ra dáng tiểu thư nhà họ Cố chút nào.
Giang Tố Tố tiến lại nắm lấy tay tôi, "A Nhu, hôm nay là sinh nhật em, chị đã chuẩn bị một chiếc váy tặng em, chị giúp emthay nhé."
Do sức khỏe yếu nên tôi nhanh chóng bị cô ta kéo lên lầu.
"Cố Nhu, dạo này cô thật không nghe lời quá." Giang Tố Tố nói với giọng như con rắn độc đang thè lưỡi, "Tôi nghĩ rồi, chùa chiền mới là đích đến cuối cùng của cô."
Cô ta nở một nụ cười đáng sợ, vứt chiếc váy trên tay xuống, rồi giả vờ hoảng loạn la lên: "A Nhu, em không thích chiếc váy sao?"
Nói rồi bất ngờ hét lên ngã về phía sau, giống như cảnh ở cầu thang một năm trước.
Tiếng hét của Giang Tố Tố lập tức thu hút sự chú ý của Cố Nhược và mẹ tôi.
Nhưng trước ánh mắt kinh hoàng của bọn họ, tôi đã đổi tư thế ngã của Giang Tố Tố, nằm bên dưới.
Giang Tố Tố nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi.
Cùng với tiếng "ầm" thật lớn, Giang Tố Tố và tôi đã ngã xuống đất.
Đau quá!
Cuối cùng tôi cũng giải thoát rồi.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó ướt át chảy ra từ miệng, từ lỗ mũi của tôi, rồi nhanh chóng khiến tôi ho dữ dội.
Ý thức dần mơ hồ đi, tôi mơ hồ trông thấy Cố Nhược hoảng hốt chạy về phía tôi, "A Nhu..."
Ngay sau đó, tôi chìm vào một bóng tối vô tận.