Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dệt lại mùa yêu - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-06-06 11:20:30
Lượt xem: 37

Tôi không biết anh đã đứng đó đợi bao lâu.

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh quay đầu lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.

"Hoắc Cứu.." Tôi mím môi gọi anh: "Em xin lỗi"

Đôi mắt ngày xưa tôi yêu nhất giờ đây đã lạnh giá. Anh nhếch khóe môi: "Cô nên nói điều này với Yên Yên, không phải với tôi."

Phải rồi, Hoắc Yên chính là vết sẹo giữa hai chúng tôi.

Tôi mỉm cười tự giễu chính mình, chợt cảm thấy muốn khóc: "Hoắc Cứu, chắc là anh sẽ hận em đến chet nhỉ?"

Phiên tòa bị trì hoãn ba năm nay cuối cùng cũng đã đến.

Hoắc Cứu ngừng một chút, bỗng nhiên cười khẩy:

"Giang Vãn Ninh, hận cô cũng vô ích."

Anh châm một điếu thuốc, làn khói thuốc phả ra bao phủ khuôn mặt anh: "Từ này trở đi đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Giọng anh đầy mệt mỏi, như thể chỉ đang nói rằng thời tiết hôm nay không đẹp, nhưng khi nói ra lại là lời nói lạnh lùng nhất.

Mùi khói thuốc nồng nặc xộc vào mũi, tôi khó chịu nhéo lòng bàn tay nhưng vẫn không kìm được cơn buồn nôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/det-lai-mua-yeu/chuong-11.html.]

Hoắc Cứu khẽ chửi một tiếng.

Lần nữa nhìn nhau, điếu thuốc Hoắc Cứu vừa châm đã bị chính anh ném vào thùng rác dù chỉ mới hút một hơi.

Khói thuốc còn sót lại cuộn lên, anh vội vàng rút tay lại như bị bỏng.

Một suy nghĩ viển vông hiện lên trong đầu tôi. Tôi gần như đặt hết hy vọng, hỏi anh từng chữ một: "Hoắc Cứu, anh còn yêu em không?"

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh trong giây lát.

Hoắc Cứu cau mày: "Tôi có yêu cô hay không còn quan trọng sao? Khi nhìn thấy cô, tôi sẽ chỉ nghĩ đền Yên Yên, đưa em gái tội nghiệp đã một mình ra đi vào đêm đó của tôi."

Mặt tôi tái nhợt nhưng tôi vẫn kiên nhẫn nhìn anh: "Với em, điều đó rất quan trọng. Thật sự rất quan trọng."

Hoắc Cứu tối sầm mặt, đột nhiên bước tới nắm lấy cắm tôi: "Giang Vãn Ninh, tôi không muốn trả lời câu hỏi nhàm chán này. Tôi không muốn gặp cô, tốt nhất hãy tránh xa tôi ra, hiểu không?"

Tôi bị giam trong một tấc vuông và buộc phải ngẩng đầu lên. Nhưng tôi vẫn mỉm cười: "Hoắc Cứu, nói một câu anh không yêu em khó đền vậy sao? Đừng lo, chỉ cần anh bảo anh không còn yêu em, em sẽ không bao giờ làm phiền đến anh nữa."

Mặt hồ băng giá trong mắt anh như bị nứt ra, để lộ ra những cảm xúc mà tôi không thể nào hiểu được. Một lúc sau, anh lạnh lùng nói: "Tôi không yêu cô".

Bóng lưng Hoắc Cứu dần dần biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi dựa vào bức tường gạch lạnh lẽo, cả người như mất hết sức lực từ từ trượt xuống. Một lúc sau, tôi che mặt lại, vừa khóc vừa cười.

Anh nói dối dở tệ! Anh nói anh không yêu em, nhưng ánh mắt anh lại bán đứng anh rồi. Hoắc Cứu, anh thực sự không yêu em sao? Em không tin.

Loading...