Dệt lại mùa yêu - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-06-06 11:21:35
Lượt xem: 75
Chu Tranh nghe được chuyện xảy ra ở tiệc rượu liền hỏi tôi có suy nghĩ gì.
Tối qua có người đã gửi thuốc đến nhà tôi, và bây giờ tôi đang ôm mặt cố lấy lại tinh thần, bắt đầu thẳng thắn nhìn vào trái tim mình. Tôi là một đưa chậm chạp trong vấn đề tình cảm, còn Hoắc Cứu thì lại rất dè dặt. Ba năm trước, khi còn ở bên nhau chúng tôi chưa từng một lần nói lời yêu thương cho nhau. Ban đầu tôi nghĩ rằng chúng tôi như hai mầu nam châm trái dấu bị thu hút bởi nhau. Vì vậy, đối mặt với rào cản vô hình kia, tôi chọn cách chạy trốn anh và bỏ mặc anh lại.
Cho đến đêm kia, lúc gặp lại nhau Hoắc Cứu đã chân thành nói rằng sẽ chỉ ở bên người mình thích, khoảnh khắc ấy trái tim tôi đã đập rộn ràng như trống bỏi. Lúc đó tôi mới nhận ra, mình đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi.
Giữa tôi và Hoắc Cứu, anh ấy luôn là người chủ động.
Thế nên, lần này đổi lại là tôi chủ động đi.
Chu Tranh căm hận chọc vào trán tôi nói: "Cậu đó, cái đồ não yêu đương!"
Tôi nhăn mặt với cậu ấy, mỉm cười vui vẻ. Não yêu đương gì cơ chứ, gặp được người mình thích không phải dễ, thế nên đã gặp rồi thì không thể bỏ lỡ được.
Với sự tài trợ từ Hoắc gia, công ty tôi đã nhanh chóng hoạt động trở lại. Tâm trí tôi cũng bắt đầu có thời gian để nghĩ về Hoắc Cứu. Nhe nói dạo gần đây anh ấy rất bận, vì vậy, để không làm phiền anh ấy quá nên thỉnh thoảng tôi mới gửi tin nhắn cho anh ấy.
Những đám mây hình kẹo dẻo, vệt sương đầu tiên trên lá cây, vuốt ve một chú mèo trên đường về nhà... Ba năm trước anh ấy đã gửi những khoảnh khắc ấy cho tôi như thế nào, thì bây giờ tôi sẽ học cách gửi nó lại cho anh ấy.
Tuy nhiên Hoắc Cứu vẫn rất ít khi trả lời tôi, có khi còn không trả lời. Ngay cả khi tôi rủ anh đi ăn tối, anh cũng sẽ lạnh lùng từ chối. Dù đã hạ quyết tâm rồi, nhưng đôi lúc tôi cũng cảm thấy khá nản lòng.
Đến Hoắc gia để bàn về tiền đầu tư, tôi vô tình gặp lại
Lâm Tinh Anh. Tóc cô ấy đã dài hơn một chút được buộc gọn lên nửa đầu, khiến cô ấy trông đặc biệt nam tính.
Khi Chu Tranh đưa bút cho cô ấy ký, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Lâm Tinh Anh ngấng đầu lên, nhã nhặn nói: "Cám ơn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/det-lai-mua-yeu/chuong-12.html.]
Cô ấy liếc nhìn bảng tên trên n.g.ự.c Chu Tranh cười nói:
"Anh Chu."
Chu Tranh đỏ bừng mặt mũi, vội vàng bảo: "Để tôi lấy cho cô một tách cà phê nhé!" rồi chạy ra ngoài.
Lâm Tinh Anh nhàn nhã đóng tài liệu lại: "Tôi còn có việc khác phải làm nữa, đi trước nha."
Chỉ những người từng tiếp xúc gần mới biết khí chất của
Lâm Tinh Anh mạnh mẽ đến mức nào. Trong văn phòng chỉ còn lại hai người, tôi lúng túng đứng dậy: "Đế tôi tiền cô."
"Không cần đâu.". Cô ấy cười nói.
Khi đi ngang qua nhau, cô ấy nói nhỏ với tôi: "Chờ ở đây một chút."
Chờ gì cơ? Họ đang tính đánh đố gì ai nữa? Tôi hiếm khi có một chút cáu kỉnh. Những suy nghĩ tôi không thể hiểu được khiến tôi căng thẳng, thật sự chỉ muốn đến gặp
Lâm Tinh Anh để hỏi rõ mọi chuyện.
Tôi vội chạy xuống lầu nhưng không thấy cô ấy đâu cả.
Lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen từ góc phố xuất hiện và chặn tôi lại.
Giọng anh ta khô khốc: "Giang tiểu thư, Hoắc lão đại cho mời cô".
Hoắc Cứu? Anh ấy tìm tôi làm gì?