Dệt Mộng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-06-06 16:20:36
Lượt xem: 2,970
12.
Mẫu thân dẫn người đi cầu phúc, không may gặp một đám phỉ nhân, bọn gia đinh liều mạng bảo vệ, nhưng mẫu thân vẫn là bị bọn hắn bắt đi, đi cùng còn có An Viện bị đánh gãy một cái chân, khóc nói là nàng không bảo vệ tốt mẫu thân.
Phụ thân nhìn thấy nàng như thế, đã mềm lòng, vội vàng để cho người mời đại phu, Lý di nương cùng nàng ôm đầu khóc rống lên, ta lạnh lùng nhìn, nhớ tới kiếp trước. Thì ra, không có Tam hoàng tử, cũng vẫn sẽ có thổ phỉ. Xem ra, cái tội này là ta trách lầm hắn, nhưng thầm nghĩ bây giờ có muốn xin lỗi cũng không kịp nữa rồi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Vẫn là tranh thủ thời gian phái người cứu mẫu thân ra thôi." Ta mở miệng nói.
An Viện cũng liền đồng ý, nói những thổ phỉ kia hung ác, sợ mẫu thân gặp bất trắc, phụ thân nói: "Làm khó con còn có thể suy nghĩ cho mẫu thân như vậy."
Ông ta chỉ an ủi An Viện, không hề nửa lời đề cập tới mẫu thân, ta biết ông ta đang cố trốn tránh, trực tiếp đợi tới mẫu thân ch, sau đó lại giả bộ như tình sâu nghĩa nặng, thương tiếc khôn nguôi. Dù sao, An gia sao có thể xuất hiện nữ nhân không trong sạch chứ?
Nhưng ta lại không cho ông ta được như ý!
13
Ta phái người lục soát núi, ngày thứ hai đã tìm được mẫu thân bị tra tấn đến thoi thóp, nhìn qua thảm trạng của bà ấy, ta chỉ muốn cười. Thật sự là với kiếp trước của ta thảm hơn nhiều. Ta chỉ bị nhốt ba ngày, mà mẫu thân chắc là bị ăn đánh đập không ít.
Ta đưa mẫu thân hồi phủ lại mời đại phu, ngoài cửa phòng phụ thân mặt không biểu tình thương thảo cùng ta, tiếp theo phải đối xử với mẫu thân như thế nào.
Ta chấn kinh: "Đương nhiên trước mắt dưỡng tốt thân thể, về phần những thổ phỉ kia, con đã báo quan, dưới chân thiên tử lại có chuyện như thế này, thật sự là nghe rợn cả người, tất nhiên là để bọn hắn khai cung không được sót một chữ."
"Không thể!"
"Vậy ý của phụ thân là?"
Phụ thân ngôn ngữ khẩn thiết khuyên ta dàn xếp ổn thỏa, thấy ta vì nương thân bất bình, ông ta cả giận nói: "Ngươi thì biết cái gì, nếu để cho bọn hắn nói bậy, sự trong sạch của mẹ ngươi liệu có còn hay không? Phủ thượng của chúng ta phải nhìn người đời như thế nào?"
Gặp ta trợn mắt hốc mồm, ông ta phát giác được mình lỡ lời, lại nghĩ cách nói lấp l.i.ế.m đi, nhưng ta đã sớm nhìn rõ con người ông ta từ lâu rồi, vừa cười nói cho ông ta biết: "Việc này, con đã sớm cùng bệ hạ nói chuyện rồi, phụ thân muốn cản cũng không được đâu."
"Hoang đường!"
14
Ta vốn cho rằng chỉ có phụ thân cảm thấy hoang đường, nhưng mẫu thân ta sau khi tỉnh lại biết chuyện, vậy mà ngay lập tức gọi ta tới, lên án mạnh mẽ sự hoang đường của ta.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi trùng sinh đến nay ta cảm thấy luống cuống, rõ ràng mẫu thân là người bị hại, nhưng vì cái gì mà bà ấy cảm thấy ta làm như thế là hoang đường vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/det-mong/chuong-4.html.]
Trong sạch thì lớn hơn cả trời cao hay gì? Ta là nữ nhi duy nhất của mẫu thân , đời trước sau khi ta xảy ra chuyện bà ấy lập tức trở mặt, gặp cũng coi như không thấy , chỉ lôi kéo An Viện thân mật gọi nữ nhi. Bởi vậy, khi Tam hoàng tử đưa ra ý muốn cưới An Viện, mẫu thân cũng là người đầu tiên đồng ý, còn buộc ta xuống nước nhường nhịn.
Đối mặt với chất vấn của ta, mẫu thân che mặt mà khóc: "Thế đạo đều là như thế."
Ta lạnh mặt: "Đã như vậy, mẫu thân sao không lấy cái c.h.ế.t tạ tội?"
"Ta là mẹ ngươi, ngươi có thể nói khó nghe như vậy sao?"
"Mẫu thân đã may mắn có thể sống thì nên nghiêm trị bọn chúng, chẳng lẽ còn muốn nữ tử khác cũng lâm vào cảnh này sao?" Ta tức giận bất bình.
"Ngươi đây là muốn bức tử ta à!" Mẫu thân khóc muốn đập đầu vào tường, bọn nha đầu vội vàng chạy ra ngăn lại, chỉ có ta lạnh mặt đứng xem bà ấy biểu diễn.
15
Sau khi đọc bản thẩm cung của thổ phỉ, ta mới biết được, An Viện cùng bọn họ đã sớm cấu kết.
Đồng Tâm hỏi ta muốn đem An Viện xử lý cả thể hay không, ta lắc đầu. Đổ chuyện này lên đầu An Viện, cũng chỉ đe những tên thổ phỉ kia chịu tội mà thôi, đối với nàng ta cũng không ảnh hưởng gì lắm.
"Nhất định phải làm lớn chuyện, hiểu chưa?"
Đồng Tâm nói: "Quốc sư, ngài yên tâm, nhất định sẽ vì phu nhân lấy lại công đạo."
"Vậy là tốt rồi."
Ta đem lời khai đưa cho Đồng Tâm, để nàng tự mình đưa cho mẫu thân, ta ngược lại muốn xem xem, mẫu thân biết sẽ làm thế nào?
Nghĩ tới đây, ta lại hỏi tình hình của huynh trưởng , hắn rời đi đến bây giờ đã là nửa năm, không biết tha hương nơi đất khách quê người có chịu đựng được hay không?
"Đại công tử là vì nước mà gả, cũng xem là đại diện cho mặt mũi của cả triều ta, thời gian qua dù không quá tốt nhưng. Cũng không đến nỗi khổ sở, quốc sư yên tâm đi."
"Ngươi không hiểu đâu."
Tề hoàng vốn là bạo quân, suy nghĩ không giống với người bình thường, hắn không bao giờ quan tâm đến hòa bình gao hảo giữa hai nước, thậm chí còn hận không thể giao chiến đến một mất một còn.
Đời trước, ta vất vả lắm mới có thể nhẫn nhịn ở lại hậu cung của hắn ba năm, đến lúc đó vừa vặn hai bên giao chiến, ta bị đẩy lên trước trận. Chủ soái của triều ta chính là đại huynh trưởng, hắn nhìn cũng không nhìn, chỉ khinh bỉ nhếch môi rồi đem ta b.ắ.n g.i.ế.c dã man, quả nhiên là vì đại nghĩa. Bây giờ, ta cũng là tác thành cho hắn mà thôi.