Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dệt Mộng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-06-06 16:21:30
Lượt xem: 3,228

 

16

Tân sủng của Hoàng đế, Đỗ quý nhân có tin vui, Hoàng đế liên tiếp mấy ngày đều vui vẻ, khoa trương tán dương đan dược hữu hiệu. Không ít thế gia hầu môn cũng đều nhao nhao mang bảo vật giá trị liên thành tới cửa để xin, ta thuận thế mà làm, đem đan dược đẩy lên giá trên trời.

Thế nhân, ai mà không muốn trường sinh cơ chứ, Nếu như thật có thể trường sinh, một chút tiền đây có đáng là gì?

 

An Bình công chúa nhìn ta kiếm được bộn tiền, một mặt ghen tị: "Nghĩ không ra tài năng kiếm tiền của quốc sư cũng thật tuyệt nha!"

"Người nào không muốn trường sinh?" Ta hỏi ngược lại.

"Có thể trường sinh thật sao?"

"Bệ hạ không phải là ví dụ sao?"

 

An Bình công chúa cười không nói, kể lại tình hình Hoàng đế gần đây, phàn nàn Hoàng đế ngày càng trầm mê sắc đẹp.

"Nếu như trường sinh mà muốn vô dục vô cầu, vậy thì có cái gì thú vị?"

An Bình công chúa không hiểu: "Những người khác tu trường sinh thuật đều là muốn rời xa tửu sắc, quốc sư ngược lại không giống bình thường."

 

"Hữu dụng là được."

Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng học qua Đạo gia, xưa nay cũng chưa từng che giấu mình . Cũng có người nghi ngờ, nhưng nhưng thấy ta biết được tương lai, dự báo phúc họa nên cũng vẫn luôn sợ hãi vài phần.

 

17

 

Lại đến ngày mười lăm đưa đan dược, Hoàng đế sau khi xem, muốn để ta luyện nhiều thêm một chút.

Ta khéo léo cự tuyệt, cũng nhắc nhở Hoàng đế không thể lạm dụng.

Hoàng đế lơ đễnh: "Trẫm cảm thấy càng nhiều càng tốt, gần đây càng lúc càng có có tinh thần, như phản lão hoàn đồng."

 

Ta trầm ngâm một lát, khổ sở nói: "Nếu bệ hạ tin tưởng thì tháng sau thần sẽ đưa đan dược ít đi một chút."

"Không! Trẫm nghe quốc sư."

 

Tuy Hoàng đế nói như vậy, nhưng ta vẫn là quyết định tháng sau lượng thuốc sẽ giảm phân nửa, để tránh hắn sử dụng bừa bãi. Thuốc kia tự nhiên là có hiệu quả, đại bổ, có thể kích phát tinh lực. Nhưng hạn chế ở chỗ, dục tốc bất đạt, dung quá mức đương nhiên là không được. Mà bây giờ, Hoàng đế chưa thể thể ch được, vẫn chưa đến lúc.

 

18

Ta rốt cục cũng thu được tin tức từ Đại Tề, huynh trưởng tốt của ta sau bao khó hăn liên tiếp, cuối cùng cũng học được cách cúi thấp cái đầu cao quý của hắn xuống, đi lấy lòng Tề Hoàng.

Đồng Tâm nịnh nọt nói: "Đại công tử thật sự là co được dãn được, trách không được quốc sư đối với hắn đặt nặng thác kỳ vọng."

"Tính tình huynh trưởng, ta đương nhiên hiểu rõ."

 

Ta nâng bút hồi âm, một phong gửi cho huynh trưởng, nói cho hắn biết mẫu thân nhận khuất nhục, cùng việc phụ thân chuẩn bị đem gia nghiệp giao cho thứ đệ, đưa cho mật thám, kêu hắn gửi cho huynh trưởng rồi tìm cách kích thích hắn.

Sau đó, ta lại sai người đem thư tín đưa cho mẫu thân, hỏi tình hình  mẫu thân gần đây.

 

Từ lúc ta công khai xử lý thổ phỉ, đem sự tình mẫu thân bị bắt từng chuyện lôi ra ngoài, mẫu thân liền sầu não uất ức. Bà ta cố ý cách xa ta, đem tất cả uất ức dồn nén trút lên thân An Viện.

 

Ta còn thực sự cho là bà ta có chút cốt khí, lấy cái ch chứng minh, thì ra, đao cắt đến trên người mình cũng biết đau.

 

"Đã tìm được cha mẹ ruột của phụ thân ta chưa?"

"Tìm xong rồi ạ, quốc sư muốn để bọn họ khi nào vào kinh thành?"

"Ngày mười hai tháng sau, đúng lúc là thọ thần sinh nhật tổ mẫu, mọi người cũng cùng nhau náo nhiệt một chút."

 

"Sợ là lão phu nhân sẽ chịu không nổi."

 

"Tổ mẫu lớn tuổi, cũng nên gặp mặt con ruột một lần, hưởng thụ niềm vui gia đình. Phụ thân ta tu hú chiếm tổ chim khách nhiều năm, cũng hẳn là trả lại cho chính chủ rồi."

 

Phụ thân từ trước đến nay để ý nhất là mặt mũi của gia tộc, nếu là biết mình vốn xuất thân chỉ là nông dân tầm thường, vậy sẽ vô cùng thú vị. Nghĩ đến sắc mặt phụ thân lúc đó, ta liền không nhịn được cười ra tiếng.

 

Chiêu này vẫn là phụ thân dạy cho ta, đời trước nếu không phải huynh trưởng nghĩ để cho ta thay gả hòa thân, ta coi như may mắn sống sót, cũng sẽ bị phụ thân lấy lý do huyết thống lẫn lộn này ném ra ngoài . Miễn làm cho An gia thanh cao cốt khí bị dơ bẩn, thế nhưng là, ta có tội tình gì?

 

19

 

Đại thọ bảy mươi của tổ mẫu được làm được rất náo nhiệt, một mặt bởi vì lễ đại thọ vốn đã là một lễ long trọng, một phần là do ta tung tin đồn là bản thân đã tự mình chuẩn bị buổi lễ này. Bây giờ, các nhà quyền quý trong kinh thành ai mà không muốn trèo lên ta, ai cũng muốn xin một vài viên đan dược giống của Hoàng đế, thử cảm giác phiêu phiêu dục tiên một lần cho biết.

 

Ta trong phủ chậm rãi ung dung thu thập xong, khi thấy mặt trời đã bắt đầu lặn, mới phân phó xuất phát, Đồng Tâm nói: "Quốc sư làm lúc này đi, làm một màn mở đầu."

"Đều chuẩn bị xong?"

"Đã sớm sắp xếp xong xuôi, ngài yên tâm, lão phu nhân nhất định có thể khắc sâu thọ thần sinh nhật này vào ký ức."

 

"Vậy là tốt rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/det-mong/chuong-5.html.]

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Vị tổ mẫu tốt bụng này của ta, ngày bình thường thắp hương bái Phật, thể hiện mình tâm địa Bồ Tát, trên thực tế lại bạc tình bạc nghĩa, quan tâm nhất là mặt mũi. Đời trước, ta xảy ra chuyện chính là bà ấy bưng thuốc độc đến rót vào miệng ta, nếu không phải ta liều mạng đẩy ngã bà ấy, đoán chừng sớm đã chết.

 

Nhưng mà, nếu như ta lúc ấy ch đi rồi có khi lại tốt, sẽ không phải một lần lại một lần nữa thất vọng vì chính gia đình của mình.

 

20

Lúc ta tới chính là thời điểm, vở kịch mở màn.

Đôi lão phu thê tóc trắng xóa mang theo cả một nhà người tới cửa, khóc muốn gặp con ruột mình một lần cuối. Càng thú vị chính là, đám người này vậy mà thật tiến vào, ngay trước mặt khách khứa đã bổ nhào vào phụ thân ta, người đang đứng che chắn trước đám đông, hô lên "Ôi, đã lớn từng này rồi" .

Mà nữ tử trung niên ặc quần áo mộc mạc kia lại ôm lấy tổ mẫu, vừa khóc vừa gọi "Nương" !

Đợi đám người tỉnh táo lại, nhao nhao châu đầu ghé tai. Phụ thân đá đôi vợ chồng già kia một cước bay ra ngoài, tổ mẫu cũng gọi người đem nữ nhân kia đuổi đi. Lão phu thê đem nữ nhân đẩy lên trước mặt mọi người, "Đây mới là cô nương của Cận Bình Hầu phủ các ngươi, các ngươi nhìn xem, có phải là giống lão phu nhân như đúc hay không?"

"Không có khả năng!" Phụ thân lên tiếng đầu tiên, nhưng lại ngăn không được miệng kẻ khác.

 

Mọi người nói phụ thân có gương mặt rất giống phụ thân của tổ mẫu  chứ không giống phụ thân phụ mẫu thân sinh, nhưng làm gì còn mấy người gặp được qua phụ thân của tổ mẫu chứ, họ đều đã ch cả rồi. Bây giờ, so sánh một chút, đương nhiên là không giống.

 

Đôi phu thê già rưng rưng khóc lóc kể lể việc ác của tổ mẫu, vì muốn có con trai kế thừa gia nghiệp, liền dùng tiền mua hài tử vừa ra đời của bọn họ, xong việc lại lật mặt muốn lấy mạng của họ. Cũng may trời xanh có mắt, vợ chồng vẫn cố gắng sống sót, trằn trọc nhiều năm, vẫn là ngăn không được thân tình, cho dù là c.h.ế.t cũng muốn gặp lại con trai ruột của mình một lần.

 

Trên mặt phụ thân lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn tổ mẫu nghi hoặc, tổ mẫu nói: "Nói hươu nói vượn, con ta đương nhiên là do ta thân sinh ra."

Khách khứa bên trong có người nhỏ giọng: "Làm sao lại trùng hợp như vậy, sinh năm nữ nhi, hết lần này tới lần khác đúng lúc Cận Bình Hầu già rồi lại sinh được một đứa con trai?"

"Đúng vậy."

 

Ngươi một lời ta một câu phụ họa, sắc mặt tổ mẫu đã đại biến, mà phụ thân đã bắt đầu luống cuống tay chân sai hạ nhân đuổi người. Nhưng người nào là người không thích xem náo nhiệt, cũng không phải tất cả mọi người nguyện ý cho phụ thân mặt mũi, tỉ như Nhị hoàng tử vừa hồi kinh chưa đến nửa tháng, giờ phút này liền cao giọng nói: "Lão phu nhân cùng đôi vợ chồng già này cãi qua cãi lại làm gì, chỉ làm dơ bẩn thanh danh."

 

"Người tinh tường nhìn cái là biết luôn, sao phải già mồm cãi lại?" Lập tức liền có người nói tiếp.

"Huyết mạch lẫn lộn, lão Hầu gia dưới suối vàng có biết, sợ là đội mồ sống dậy mất!"

 

"Nhị hoàng tử, ngài đừng nói nữa." Phụ thân mau tới trước khuyên nhủ.

Nhị hoàng tử nói: "Ta đây cũng là vì tốt cho Hầu gia, miễn cho nhận lầm phụ mẫu."

Khách khứa chỉ một số ít rời đi, còn lại khuyên như thế nào đều không đi,. Những người này một bên ngồi uống trà, ăn trái cây, một bên lại đến hỏi chuyện đôi phu thê già kia.

.

21

Tổ mẫu thấy thế, lúc này biểu diễn một màn ngất.

Nhị hoàng tử lập tức để cho người ta kêu thái y: "Vẫn chờ lão phu nhân nói chuyện phải trái, cũng không thể cứ như vậy mà ngất được." Nói, hắn nhìn ta, "Quốc sư cảm thấy ta nói có đúng không?"

Ta biết Nhị hoàng tử ghi hận với ta trong lòng, ta thản nhiên : "Vậy  còn muốn ta cám ơn ngài à?"

 

"Khách khí, khách khí, tuy nói là việc nhà quốc sư, nhưng nếu là phụ hoàng biết, chắc hẳn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu."

Hắn nói có vẻ đường hoàng lắm, nhưng lại không biết đây hết thảy là ta làm, ta đương nhiên mừng rỡ xem muốn náo nhiệt. Về phần huyết mạch xuất thân, ta không quan trọng, cái này không dính dáng gì đến ta

 

Kiếp trước, tổ mẫu hạ độc c.h.ế.t ta không thành, mẫu thân khuyên ta không ch thì sao phải làm loạn, phụ thân suy nghĩ  đến biện pháp rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp từ giải trừ quan hệ của ta và Hầu phủ, nói ta bị tráo, không phải con của họ . Bây giờ, ta thành quốc sư, cũng chẳng liên quan gì đến huyết mạch của bọn họ cả, chỉ cần ta tiên đoán đúng, ai quản ta là  huyết mạch thế gia đại tộc hay là người thương nhân buôn bán nhỏ làm gì?

 

Mắt thấy tổ mẫu muốn giả choáng đến cùng, hôm nay có lẽ là không có kết quả, Nhị hoàng tử làm chủ trực tiếp để Kinh Triệu Doãn tiếp nhận, mong rằng có thể điều tra rõ ràng.

 

Nhưng làm sao mới tính rõ ràng được đây? Cái này chính là ta sao chép vở kịch phụ thân đời trước đã vẽ ra cho ta, hơn bốn mươi năm thời gian có thể xóa đi nhiều vết tích, liệu có còn bằng chứng lưu lại đến giờ không. Huống chi, ta cho tới bây giờ chưa nghe nói có cách nào chứng minh đây là con mình thân sinh ra.

 

Cho dù phụ thân có biện pháp, nhưng kiểu gì chẳng có người nói ông ấy lợi dụng quền cao chức trọng, ngụy tạo chứng cứ?

 

22

Mắt thấy người đã tản bớt, ta mặc kệ phụ thân, thẳng dẫn người đi.

Vừa trở về liền thấy An Bình công chúa đang mỏi mắt chờ mong, nàng gặp ta liền hỏi chuyện hôm nay.

Ta giả bộ như không muốn nhiều lời, chỉ đối phó qua loa, nàng nói: "Những kẻ này, sợ là muốn làm náo loạn Hầu phủ nhà các ngươi rồi."

"Công chúa cần phải phân rõ ràng, chỗ này của ta cũng không phải Hầu phủ."

 

"Đều là người một nhà, ngươi không phải thần cơ diệu toán à, làm sao lại không tính ra chuyện này?"

"Nếu như mọi chuyện đều có thể bấm đốt ngón tay, cuộc sống này còn có gì thú vị?"

An Bình công chúa nghe xong, cũng có chút đồng ý: "Cũng phải, quốc gia đại sự ngươi có thể tính một ra một hai ra hai, là phúc khí của triều ta rồi, sao có thể lãng phí ở loại chuyện nhỏ nhặt này. Nhưng mà, ngươi cũng yên tâm, phụ hoàng nể trọng ngươi, ngươi đi thay phụ thân ngươi nói vài câu, sẽ không có việc gì đâu."

 

Ta nói: "Nếu như là thật sự làm sai thì đương nhiên phải nhận phạt."

"Ngươi chính là kẻ cố chấp."

"Làm gương thì có gì không tốt?"

"Thôi! Thôi! Thôi! Ta uổng công vì ngươi hao tâm tổn trí."

 

Lời giống vậy, Hoàng đế cũng nói với ta, để cho ta nhất định phải thoải mái tinh thần, chuyên tâm vì hắn luyện dược, bảo đảm hắn trường sinh. Về phần loại chuyện nhỏ nhặt này, không đáng giá nhắc tới. Nhưng ta cũng dùng lời nói ấy để đuổi Bình An công chúa trở về, Hoàng đế ngược lại tán thưởng ta có thừa, cảm thấy ta rất có phong thế cao nhân không vương hồng trần.

Loading...